1001-1010
Chương 1001: Vũ khí thật sự
Chương 1001 mở đầu với một bầu không khí căng thẳng trong đường hầm ngập sương đen, nơi Lăng Mặc, Vũ Văn Hiên, và Hứa Thư Hàm đang đối mặt với một âm thanh bí ẩn. Trong bóng tối, Vũ Văn Hiên dường như nuốt nước bọt, thể hiện sự lo lắng. Lăng Mặc siết chặt nắm đấm, cảm nhận sự kích thích xen lẫn áp lực khi tiến gần đến một mục tiêu chưa rõ. Hứa Thư Hàm, với giác quan nhạy bén của một zombie, thì thầm nhắc cả nhóm cẩn thận. Ngay sau đó, một tiếng “ga chi” nhẹ vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng, khiến cả ba giật mình.
Tiếng động này khiến Hứa Thư Hàm hoảng loạn, vô thức bám chặt vào cánh tay Lăng Mặc, tạo ra một cảm giác mềm mại nhưng đầy áp lực. Cô run rẩy, không còn giữ được vẻ bình tĩnh thường thấy, trong khi Vũ Văn Hiên ngây ra một lúc trước khi bị Lăng Mặc kéo sang một bên và ra lệnh ngồi xổm xuống. Tiếng “ga chi” tiếp tục vang lên, mỗi lần gần hơn, như thể một sinh vật đang tiến đến. Cả nhóm nhận ra địa hình bất lợi: sương đen dày đặc, không gian trống trải, và âm thanh mang hiệu ứng vang, khiến việc xác định vị trí chính xác trở nên khó khăn.
Lăng Mặc suy đoán đó có thể là tiếng bước chân, nhưng trước khi họ kịp phân tích, một tiếng hét đầy sợ hãi bất ngờ vang lên. Tiếng hét này không giống của quái vật, bởi nó chứa đựng cảm xúc mãnh liệt – điều mà lũ quái vật không có. Ngay sau tiếng hét, tiếng bước chân dừng lại, rồi nhanh chóng xa dần. Lăng Mặc nhận ra đây là cơ hội, quyết định đuổi theo để làm rõ sự việc. Hứa Thư Hàm và Vũ Văn Hiên phản đối việc ở lại, nhất quyết đi cùng, dù Hứa Thư Hàm thừa nhận mình sợ hãi nhưng vẫn muốn học hỏi và hỗ trợ.
Trong lúc di chuyển, Lăng Mặc nhận ra Hứa Thư Hàm đang bám quá chặt, đến mức anh cảm thấy cánh tay mình như bị ép bẹp. Anh ngượng ngùng nhắc nhở, khiến cô đỏ mặt và vội vàng buông ra, nhưng vẫn phải nắm tay anh để dẫn đường. Cả nhóm tiếp tục đuổi theo tiếng bước chân, trong khi Vũ Văn Hiên suy đoán tiếng hét có thể phát ra từ một loại quái vật biến hình. Lăng Mặc thì nghi ngờ tiếng hét và bước chân không cùng một nguồn, mở ra khả năng đây là một cái bẫy. Một tiếng hét thứ hai, gần như là tiếng kêu thảm thiết, vang lên, khiến Hứa Thư Hàm càng bất an, nhưng cả nhóm vẫn quyết tâm tiến lên.
Chương 1002: Tiếng khóc từ lòng đất
Tiếng kêu thảm thiết khiến Hứa Thư Hàm chưa kịp nói hết ý thì cả nhóm đã vội tăng tốc. Hứa Thư Hàm dẫn đầu, kéo Lăng Mặc và ũ Văn Hiên lao về hướng âm thanh. Tuy nhiên, sau tiếng kêu, cả tiếng bước chân lẫn tiếng hét đều biến mất, để lại sự tĩnh lặng đáng sợ. Lăng Mặc bình tĩnh phân tích rằng sinh vật tạo ra âm thanh có thể đã tăng tốc, với đặc điểm cơ thể nhỏ hoặc gầy, khiến tiếng bước chân trở nên nhẹ hơn và khó nghe.
Vũ Văn Hiên thắc mắc về cách Lăng Mặc đưa ra nhận định này, cho rằng các tiêu chuẩn trên mặt đất không áp dụng được cho lũ quái vật dưới lòng đất. Hứa Thư Hàm cũng bắt đầu nghi ngờ, nhận ra Lăng Mặc dường như biết nhiều hơn những gì anh tiết lộ. Lăng Mặc khẳng định mình có kinh nghiệm phân biệt âm thanh nhờ khả năng tinh thần, và yêu cầu cả nhóm tin tưởng. Hứa Thư Hàm, dù không hoàn toàn thuyết phục, vẫn cảm thấy Lăng Mặc đang giấu điều gì đó liên quan đến Diệp Luyến và các nữ zombie khác.
Lăng Mặc giải thích rằng anh đã phân tích các âm thanh từ khi bước vào khu vực sương đen, và nhờ khả năng tinh thần, anh nhạy bén với các chi tiết nhỏ. Tuy nhiên, anh không tiết lộ rằng xác sống của mình đang hoạt động đồng thời, cung cấp thông tin về lũ quái vật. Anh nhận ra lũ “cự diện quái” không thể xuất hiện ở đây, và sinh vật tạo ra tiếng bước chân có vẻ không phát hiện họ – một sai lầm của nhóm khi không nín thở kịp thời.
Cả nhóm tiến vào một lối đi hẹp hơn, cảm giác áp lực tăng lên. Tiếng khóc “ô ô ô” bất ngờ vang lên, gần hơn bao giờ hết, khiến Hứa Thư Hàm dừng bước. Lăng Mặc ra hiệu rằng tiếng khóc này liên quan đến tiếng kêu thảm trước đó, phát ra từ cùng một sinh vật. Hứa Thư Hàm nhận ra tiếng khóc có sự thay đổi nhỏ, như thể nguồn âm thanh đã di chuyển, nhưng không rõ là đang tiến gần họ hay chỉ vô tình. Cả nhóm thận trọng tiến lên, không muốn bỏ lỡ cơ hội làm rõ bí ẩn.
Chương 1003: Ngã rẽ chết người?
Tiếng khóc tiếp tục vang vọng, dẫn dắt Lăng Mặc, Vũ Văn Hiên, và Hứa Thư Hàm qua một lối đi hẹp đầy sương đen. Môi trường này làm tiếng khóc trở nên mơ hồ, với hiệu ứng vang khiến việc xác định vị trí càng khó khăn. Hứa Thư Hàm, dù sợ hãi, vẫn tập trung lắng nghe mọi động tĩnh, trong khi liên tục tự trách trí tưởng tượng của mình khiến cô thêm căng thẳng. Lăng Mặc và Vũ Văn Hiên nín thở, chăm chú quan sát phía trước, nhận ra tiếng khóc đang gần hơn.
Vũ Văn Hiên phấn khích vì sắp tìm ra nguồn âm thanh, nhưng Lăng Mặc nhắc nhở cả nhóm giữ bình tĩnh. Anh lặng lẽ vượt lên trước Hứa Thư Hàm, đảm nhận vai trò tiên phong để bảo vệ cô. Hứa Thư Hàm, dù xúc động, vẫn tiếp tục dẫn đường, báo hiệu hướng đi. Đúng lúc này, Lăng Mặc bất ngờ phát hiện một bóng người lướt qua trong bóng tối. Dù chỉ thoáng qua, anh chắc chắn đó là một bóng người, khiến da đầu tê dại.
Anh dừng lại, hỏi cả nhóm có thấy gì không, nhưng cả Hứa Thư Hàm và Vũ Văn Hiên đều không nhận ra. Hứa Thư Hàm kinh hãi khi phát hiện tiếng khóc đã biến mất ngay sau khi Lăng Mặc thấy bóng người. Sự trùng hợp này khiến cô nghi ngờ đây là một tín hiệu, nhưng không hiểu làm sao bóng người chỉ xuất hiện trước Lăng Mặc. Vũ Văn Hiên phân tích rằng nếu là tín hiệu, việc chỉ Lăng Mặc thấy là bất thường, trừ khi đó là trùng hợp.
Lăng Mặc quyết định tiếp tục tiến lên, thừa nhận khả năng tinh thần của mình bị sương đen và một nguồn nhiễu khác đàn áp. Hứa Thư Hàm, dù lo lắng, vẫn dẫn cả nhóm rẽ trái theo hướng bóng người. Khi họ sắp đến một ngã rẽ khác, một tiếng “bộp” bất ngờ vang lên từ phía sau góc tường, khiến cả nhóm giật mình. Tiếng bước chân quen thuộc “bộp bộp” lại xuất hiện, báo hiệu một cuộc gặp gỡ không thể tránh khỏi.
Chương 1004: Sự cố mất tích
Tiếng bước chân “bộp bộp” khiến Lăng Mặc, Vũ Văn Hiên, và Hứa Thư Hàm dừng khựng, dán người vào tường để nghe ngóng. Âm thanh gần đến mức họ có thể cảm nhận sinh vật đang lướt qua, chỉ cách một bức tường mỏng. Với tốc độ này, sinh vật sẽ xuất hiện tại ngã rẽ trong ba giây, và không có nơi trốn tránh, cả nhóm buộc phải đối mặt.
Hứa Thư Hàm nhìn Lăng Mặc, thầm cân nhắc khả năng rút lui hoặc chiến đấu. Lăng Mặc lo lắng rằng sinh vật này không phải bóng người anh thấy trước đó, nghĩa là đường hầm có ít nhất hai sinh vật khác ngoài họ. Việc giao chiến với một trong số chúng có thể khiến sinh vật còn lại lợi dụng cơ hội tấn công. Trong lúc căng thẳng, tiếng bước chân lướt qua, và Lăng Mặc ra hiệu hành động.
Vũ Văn Hiên tung một quả “bom cháy” tạo ánh sáng, thu hút sự chú ý của sinh vật. Lăng Mặc và Hứa Thư Hàm tận dụng khoảnh khắc này để ẩn vào góc chết của tầm nhìn. Lăng Mặc tung xúc tu tinh thần, chuẩn bị khống chế, nhưng bất ngờ dừng lại, khiến cả nhóm hoang mang. Hứa Thư Hàm lao lên hỗ trợ, nhưng bị Lăng Mặc kéo lại. Sinh vật bước ra từ sương đen, và cả nhóm sững sờ khi nhận ra đó là Vu Thi Nhiên.
Vu Thi Nhiên, với gương mặt trắng bệch và đôi mắt ngập nước, lao vào Lăng Mặc, gọi anh là “Xúc Xích” và khóc nức nở. Cô bé phủ nhận việc khóc, nhưng vẻ mặt đau khổ cho thấy điều ngược lại. Hứa Thư Hàm, sau giây phút bất ngờ, lo lắng hỏi tại sao Vu Thi Nhiên lại ở đây, đồng thời trách Lăng Mặc không biết an ủi. Vu Thi Nhiên, với bản tính chiếm hữu, cảnh cáo Hứa Thư Hàm không được chạm vào Lăng Mặc, khiến cô dở khóc dở cười.
Lăng Mặc phát hiện Hắc Ty, sinh vật cộng sinh với Vu Thi Nhiên, đã biến mất. Vu Thi Nhiên kể rằng sau khi xuống đây, cô đột nhiên chỉ còn một mình, và Hắc Ty không còn trên cổ. Lăng Mặc nghi ngờ Hắc Ty không tự rời bỏ, nhưng không hiểu lý do. Vu Thi Nhiên kể thêm về một con người dẫn cô xuống đây, nhưng người đó đã biến mất sau một tiếng kêu thảm. Cả nhóm nhận ra tiếng kêu thảm họ nghe được chính là từ sự việc này.
Chương 1005: Kỹ thuật thẩm vấn chuyên nghiệp
Lăng Mặc cố gắng trấn an Vu Thi Nhiên, nhưng nhận ra mình đang mất bình tĩnh vì lo lắng cho Hắc Ty. Vũ Văn Hiên đề nghị thẩm vấn Vu Thi Nhiên một cách có hệ thống, thể hiện sự chuyên nghiệp bất ngờ. Anh phân tích câu chuyện của Vu Thi Nhiên, chỉ ra ba điểm chính: Hắc Ty mất tích, Vu Thi Nhiên từng ở cùng một con người, và cô đã tìm kiếm một thời gian trước khi gặp nhóm.
Vũ Văn Hiên suy ra các sự kiện xảy ra trong vòng ba phút, dựa trên lượng bùn ít ỏi trên giày Vu Thi Nhiên. Anh hỏi liệu Vu Thi Nhiên có ở cùng người khác trước khi Hắc Ty biến mất, và cô xác nhận có một con người dẫn cô xuống. Người này kêu đau chân, khiến Vu Thi Nhiên bỏ lại, nhưng sau tiếng kêu thảm, cô quay lại và phát hiện Hắc Ty biến mất.
Lăng Mặc nhận ra con người này cố ý dẫn dụ Vu Thi Nhiên, và có thể cả nhóm họ, vào bẫy. Anh nghi ngờ tiếng kêu và bước chân là một phần của kế hoạch, nhưng không hiểu mục đích. Vũ Văn Hiên tiếp tục hỏi về thời điểm Hắc Ty biến mất, và Vu Thi Nhiên kể rằng nó xảy ra khi cô đuổi theo tiếng khóc của con người đó. Lăng Mặc bất ngờ tuyên bố đã hiểu ra vấn đề, nhưng không tiết lộ ngay, khiến cả nhóm tò mò.
Chương 1006: Cô bé không khoa học
Lăng Mặc giải thích rằng Hắc Ty không biến mất, mà đang hỗ trợ họ. Anh cho rằng Hắc Ty đã cảnh báo Vu Thi Nhiên, giúp cô xuất hiện kịp thời để ngăn nhóm rơi vào bẫy. Anh suy đoán con người dẫn dụ Vu Thi Nhiên muốn tập hợp cả nhóm vào một địa điểm cụ thể, sử dụng cô như mồi nhử. Bóng người Lăng Mặc thấy trước đó có thể là tín hiệu báo hiệu sự xuất hiện của Vu Thi Nhiên.
Vũ Văn Hiên hỏi làm sao Lăng Mặc nhận ra Vu Thi Nhiên trong bóng tối, và chính Lăng Mặc cũng bất ngờ khi không thể trả lời. Anh nhận ra mình nhận biết Vu Thi Nhiên nhờ liên kết tinh thần với Hắc Ty, dù không ý thức được. Điều này khiến anh lo lắng rằng họ đã bị theo dõi từ đầu, và mọi sự kiện đều nằm trong kế hoạch của kẻ thù.
Trong khi đó, xác sống của Lăng Mặc đang theo lũ cự diện quái, phát hiện một dấu mũi tên trên tường, cho thấy chúng đang quay lại nơi nhóm từng đi qua. Anh nghi ngờ đường hầm dẫn đến hang ổ của lũ quái vật. Đột nhiên, một cô bé xuất hiện từ sương đen, chính là người dẫn dụ Vu Thi Nhiên. Cô bé tỏ ra tự tin, không còn vẻ đáng thương, và tiết lộ một đồng bọn – Đường Hạo, một thành viên nhóm sinh tồn.
Đường Hạo xuất hiện với cơ thể biến dạng, mắt đỏ rực, và gương mặt vừa hung tợn vừa đau đớn. Cô bé gọi anh ta là “sản phẩm hoàn thiện”, nhưng khi Vũ Văn Hiên định đuổi theo, cô bé vung tay khiến anh bay ngược ra sau. Lăng Mặc cũng bị cô bé khống chế bằng một lực vô hình, khiến anh đau đớn. Cô bé mỉm cười, tuyên bố sẽ “chơi vui” với họ, rồi biến mất, để lại Đường Hạo.
Chương 1007: Kẻ đến để hù dọa?
Hứa Thư Hàm định đuổi theo cô bé, nhưng bị Lăng Mặc ngăn lại. Cô bé nhìn cô bằng ánh mắt khiến cô kinh hãi, cảm giác sợ hãi không đến từ bản năng zombie mà từ chính sự tồn tại của cô bé. Hứa Thư Hàm nhận ra cô bé không mang khí tức virus, khiến cô nghi ngờ liệu đó có phải con người. Lăng Mặc và Vũ Văn Hiên trấn an rằng cô bé chỉ đang thử sức, và việc không giết họ là cơ hội để nhóm tìm cách đối phó.
Cả nhóm quay sang Đường Hạo, giờ đã hoàn toàn biến thành quái vật nhưng vẫn giữ ánh mắt con người. Anh ta gầm lên, lao tới tấn công. Lăng Mặc ra lệnh tránh né, dùng xúc tu tinh thần làm Đường Hạo mất thăng bằng. Hứa Thư Hàm định khống chế, nhưng Đường Hạo xoay đầu 180 độ, suýt cắn cô. Lăng Mặc và Vũ Văn Hiên phối hợp, dùng lửa và đòn đánh để hạ gục Đường Hạo.
Lăng Mặc tra hỏi Đường Hạo, nhưng anh ta chỉ cầu xin được giết. Lăng Mặc từ chối, cho rằng Đường Hạo từng mong muốn trở thành quái vật với ý thức con người. Đường Hạo khóc lóc, cảnh báo Lăng Mặc sẽ hối hận nếu không giết anh ta, ám chỉ một nguy cơ lớn hơn đang chờ đợi.
Chương 1008: Câu trả lời thật sự
Đường Hạo bất ngờ phun máu, cơ thể co giật dữ dội, như một cỗ máy hỏng. Lăng Mặc bật đèn pin, phát hiện trong chất nôn của Đường Hạo có mảnh vải từ áo của Vũ Văn Hiên, vốn thuộc về một con quái vật biến hình đã bị ăn. Điều này xác nhận Đường Hạo đã ăn xác quái vật, nhưng cơ thể anh ta không chịu sự kiểm soát của ý thức.
Đường Hạo thừa nhận anh ta bị ép ăn, và cơ thể hành động ngoài ý muốn. Anh ta mô tả cảm giác như bị nhốt trong một cơ thể xa lạ, chứng kiến bản thân làm những việc kinh khủng. Lăng Mặc nhận ra Đường Hạo là một “sản phẩm lỗi”, không phải “hoàn thiện” như cô bé nói. Đột nhiên, cơ thể Đường Hạo bắt đầu phân hủy, máu thịt rơi ra, rồi tái sinh với tốc độ kinh hoàng. Anh ta gầm lên, tuyên bố cơ thể ngày càng đói, và lũ quái vật sẽ bị thu hút bởi máu thịt anh ta.
Lăng Mặc ép hỏi về thời điểm Đường Hạo mất kiểm soát, và anh ta thừa nhận điều này bắt đầu từ khi biến đổi. Cả nhóm sinh tồn của anh ta cũng rơi vào tình trạng tương tự. Lăng Mặc hỏi về cô bé, nhưng Đường Hạo không biết rõ, chỉ xác nhận cô là thành viên nhóm họ. Anh ta cảnh báo rằng cả nhóm sẽ chết, và thế giới sắp thay đổi, trước khi lũ quái vật xuất hiện từ xa.
Chương 1009: Kế hoạch của mẹ thể
Đường Hạo cười điên dại, tuyên bố cả nhóm đã bị bao vây. Lăng Mặc, dù biết điều này, vẫn giữ bình tĩnh, ép Đường Hạo tiết lộ vị trí lối ra. Đường Hạo miễn cưỡng chỉ đường, nhưng vẫn mong cả nhóm chết. Lăng Mặc giết anh ta khi cơ thể lại biến đổi, để lại một không gian đầy máu thịt thu hút lũ quái vật.
Lăng Mặc phân tích lời Đường Hạo, suy ra cô bé là một mẹ thể ẩn mình trong nhóm sinh tồn. Mẹ thể này đang học hành vi con người, dùng sinh tồn làm thí nghiệm để tạo ra quái vật mang ý thức con người. Lăng Mặc nghi ngờ mục tiêu của mẹ thể là tạo một đội quân quái vật giống con người để trà trộn vào xã hội. Anh lo lắng cho Diệp Luyến, người duy nhất còn trên mặt đất, và thúc cả nhóm nhanh chóng thoát ra.
Chương 1010: Cố gắng 15 giây!
Lũ quái vật tiến đến nhanh chóng, dù bị cơ thể Đường Hạo tạm thời thu hút. Lăng Mặc ra lệnh chạy, tin rằng xác sống của mình có thể câu giờ. Xác sống của anh, đang ở cách đó 300 mét, lao ra thu hút lũ cự diện quái bằng tiếng gầm. Với tốc độ cực hạn, xác sống bị thương nặng nhưng vẫn chạy, kéo dài khoảng cách giữa lũ quái vật và nhóm.
Lăng Mặc gầm lần nữa, kích thích lũ quái vật đuổi theo xác sống. Anh hy vọng kéo dài 15 giây để nhóm đến được lối ra. Hứa Thư Hàm và Vu Thi Nhiên phối hợp, kéo Lăng Mặc chạy nhanh hơn. Vũ Văn Hiên, với một quả bom cháy trên người, lao qua, tạo màn kết đầy kịch tính.
Nhận xét
Đăng nhận xét