1271-1280

Chương 1271: Thoát khỏi viện điều dưỡng và cảm giác bất an

Nhóm Lăng Mặc, nhờ xác của Mẫu Thể Thập Nhị làm bình phong, đã rời khỏi viện điều dưỡng mà không gặp nhiều trở ngại. Tiếng gào thét và tiếng cào cấu từ xa dần, nhưng âm thanh đó khiến cả nhóm rùng mình. Lăng Mặc, đứng giữa cánh đồng hoang, nhìn lại thị trấn và tự hỏi: Mẫu Thể kỳ dị kia đã tạo ra bao nhiêu zombie trong khu vực này? Giờ nó đã chết, cả thị trấn như một nồi nước sôi, với lũ zombie đổ xô đến tranh giành “di sản” – xác của Thập Nhị. Hạ Na, quay lại nhìn, bình luận: “Chẳng bao lâu nữa, nơi này sẽ xuất hiện hàng loạt zombie cấp cao, thậm chí cao hơn.” Cô thở dài, cảm nhận được sự thay đổi lớn sắp diễn ra, dù điều đó không còn liên quan đến nhóm.

Lý Nhã Lâm, với vẻ ngây thơ đặc trưng, hỏi: “Cảm xúc là gì?” khiến Lăng Mặc bật cười, xoa đầu cô: “Học tỷ, cái này để sau nhé!” Anh lặng lẽ kiểm tra túi áo, nơi chứa một viên Mẫu Sào lấy từ xác Thập Nhị. Dù ngoại hình Mẫu Thể kỳ quái, Mẫu Sào lại giống hệt các zombie khác. Lăng Mặc quyết định giữ nó, không cho Diệp Luyến hay các cô gái zombie khác dùng, vì anh có kế hoạch riêng. Anh nghĩ: “Thứ này có thể là chìa khóa cho một bước ngoặt.”

Đột nhiên, Hứa Thư Hàm, đi cuối nhóm, dừng lại, nhìn về phía sau với vẻ bất an: “Mọi người có cảm thấy… gì đó đang theo chúng ta không?” Hạ Na dừng bước, căng giác quan zombie, nhưng lắc đầu: “Không thấy gì.” Hứa Thư Hàm bối rối, tự hỏi liệu mình có nhầm. Tuy nhiên, Lăng Mặc nhận ra Hạ Na kín đáo nháy mắt với anh. Anh thầm hiểu: “Không phát hiện bây giờ, không có nghĩa là không có trước đó.” Anh sờ túi áo, nơi giấu một bí mật mà anh chưa muốn tiết lộ – một “át chủ bài” mà ngay cả đồng đội cũng chưa biết.

Lăng Mặc ra hiệu tiếp tục di chuyển, nhưng tâm trí anh rối bời. Anh nhớ lại cuộc chiến ở viện điều dưỡng, nơi Thập Nhị dùng zombie trẻ sơ sinh và mẹ như vũ khí. “Loài zombie thật đáng sợ,” anh nghĩ, “nhưng kẻ đứng sau, như Vương Tham Mưu, còn đáng sợ hơn.” Anh tự nhủ phải cẩn thận, vì cảm giác bị theo dõi của Hứa Thư Hàm có thể là dấu hiệu của một mối nguy mới.

Ở một góc khác của thị trấn, Bán Nguyệt, cùng biến dị thú Tiểu Bạch và zombie loli Lê Tử, đang chăm sóc Đơn Thuần – cô gái đang hôn mê. Bán Nguyệt bực bội: “Sao ta lại thành bảo mẫu thế này!” Cô đập vào Đơn Thuần, khiến cô bé khẽ run nhưng vẫn bất tỉnh. Lê Tử bình tĩnh: “Không phải bảo mẫu, mà là… người nuôi dưỡng.” Bán Nguyệt gào lên: “Nuôi cái gì! Nhân loại khốn kiếp!” Cả hai zombie nữ nhìn nhau, thở dài. Họ không biết Lăng Mặc đã giao nhiệm vụ đặc biệt: bảo vệ Đơn Thuần, vì cô là một phần trong kế hoạch lớn hơn.

Lăng Mặc hỏi Trương Xã về địa điểm gặp Vương Tham Mưu, cách viện điều dưỡng khoảng nửa giờ đi bộ. Trương Xã, giờ đã ngoan ngoãn, tiết lộ: “Hắn không hẹn giờ cụ thể, chỉ bảo tôi để lại dấu hiệu và chờ.” Lăng Mặc gật đầu, hài lòng vì Trương Xã hiểu vị trí của mình. Anh liếc sang Phương Châu, nhận ra gã đang run rẩy, tâm lý bất ổn. Lăng Mặc nghĩ: “Phương Châu biết mình là con cờ, nhưng không biết vai trò thật sự. Vương Tham Mưu đã lợi dụng lòng tham của gã, và giờ tôi sẽ dùng gã để phá kế hoạch đó.”

Chương 1272: Trò chơi mèo vờn chuột và đội ngũ của Mộc Thần

Ba ngày sau, một chiếc trực thăng xuất hiện ở trung tâm thị trấn, kèm theo tiếng súng nổ liên hồi. Từ cửa sổ bệnh viện, Hứa Thư Hàm quan sát, thì thầm: “Không phải người của Falcon.” Lăng Mặc, ngồi sau bàn, bình tĩnh: “Tất nhiên không. Người của Falcon sẽ không phô trương thế này. Đây là người của chúng ta.” Hứa chợt hiểu: đội ngũ của Mộc Thần – nhóm được cử đi làm mồi nhử. Lăng Mặc giải thích: “Vương Tham Mưu đang chờ ‘chúng ta khác’ – tức là đội Mộc Thần. Họ là mồi, nhưng nguy hiểm thật sự là chúng ta.”

Lăng Mặc đã lên kế hoạch: đội Mộc Thần thu hút sự chú ý, còn nhóm anh ẩn mình, chờ Vương Tham Mưu lộ diện. Anh biết Vương sẽ không bỏ qua, dù nghi ngờ đây là bẫy. “Hắn cần tiêu diệt tôi,” Lăng Mặc nghĩ, “và tôi sẽ dùng tâm lý đó để dẫn hắn vào bẫy.” Cả nhóm ở trong bệnh viện suốt ba ngày, không ra ngoài, chỉ ăn lương khô để tránh để lộ. Hạ Na và các cô gái zombie tuần tra, nhưng không bao giờ xuất đầu lộ diện, giữ bí mật tuyệt đối.

Hứa Thư Hàm thắc mắc: “Nếu Vương biết chúng ta ở đây, việc ẩn nấp có ý nghĩa gì?” Lăng Mặc cười: “Chính vì hắn nghi ngờ, chúng ta càng kín đáo, hắn càng rối. Với kẻ như hắn, không chắc chắn là cách khiến hắn sai lầm.” Anh nhấn mạnh: “Chờ đợi là vũ khí của chúng ta.” Phương Châu, bị giam lỏng, đề nghị hành động, nhưng Lăng Mặc từ chối: “Chúng không động, ta không động. Chúng chờ, ta cũng chờ.” Phương Châu tuyệt vọng, cảm thấy kế hoạch quá thụ động.

Hai ngày sau, tiếng súng từ đội Mộc Thần vang lên dữ dội, kèm lửa bùng cháy ở một góc thị trấn. Cả nhóm xô đến cửa sổ, Hứa Thư Hàm phấn khích: “Cuối cùng cũng có biến!” Lăng Mặc mỉm cười: “Mộc Thần thông minh. Họ bắn tứ phía, đốt lửa để thu hút zombie, buộc kẻ địch lộ vị trí.” Anh phân tích: “Vương sẽ cử người xuất hiện, nhưng chỉ là mồi. Hắn muốn dụ chúng ta. Chúng ta vẫn chờ.”

Trong lúc đó, đội Mộc Thần, do Hầu Tử dẫn đường, truy đuổi một nhóm kẻ lạ. Hầu Tử, với khả năng thính giác, phát hiện đối thủ nhưng không xác định vị trí vì đám zombie quá gần. Cổ Sương Sương, được Lăng Mặc hướng dẫn, dùng năng lượng tinh thần để phân biệt: “Con người có tinh thần ổn định, zombie cấp thấp thì hỗn loạn.” Cô phát hiện hai kẻ đang di chuyển, dẫn nhóm đuổi theo. Tuy nhiên, đối phương luôn giữ khoảng cách, khiến Mộc Thần nghi ngờ: “Chúng cố ý dẫn chúng ta đi vòng quanh?”

Mộc Thần và Diệp Khai chia thành hai hướng, phục kích ở một ngõ hẹp. Diệp Khai phát hiện một kẻ, tấn công khiến hắn bị thương, nhưng kẻ này tự sát bằng dao trước khi bị bắt. Mộc Thần sững sờ: “Sao lại tự sát?” Diệp Khai nhận ra kẻ chết là dị năng tinh thần, được đồng bọn cõng. Kẻ còn lại bỏ chạy, để lại xác. Mộc Thần kiểm tra, không tìm thấy manh mối, chỉ biết: “Chúng cố ý để bị phát hiện, nhưng mục đích là gì?”

Sau khi rời đi, xác kẻ tự sát bất ngờ động đậy, dao rung lên, túi áo xẹp xuống như có thứ gì biến mất. Lăng Mặc, thông qua zombie vô hình, đã lấy đi thứ gì đó từ xác, nhưng anh giữ bí mật. Trong một cống nước, kẻ chạy thoát thở phào, không ngờ bị zombie vô hình của Lăng Mặc tấn công, đánh ngất và kéo đi.

Chương 1273: Zombie vô hình và kẻ bị bắt

Trong một căn phòng tối, kẻ bị bắt – Trần Văn – tỉnh lại sau hai cái tát. Anh ta đau đớn, bị trói chặt bằng dây thép, toàn thân đầy vết xước. Trần Văn hoảng loạn, không thấy ai, chỉ nghe giọng khàn khàn bên tai: “Đừng vùng vẫy, vô ích.” Anh ta kinh hãi, nhận ra kẻ bắt mình ở ngay bên cạnh, nhưng vô hình. Anh ta nghĩ: “Dị năng? Hay ảo giác?” nhưng cảm nhận hơi thở và mùi máu tanh khiến anh ta rùng mình. “Kẻ này không phải con người!” anh ta thầm nghĩ, liên tưởng đến một kẻ biến thái sống sót trong thị trấn.

Trần Văn cố giữ bình tĩnh, hỏi: “Anh là ai?” nhưng chỉ nhận được tiếng cười lạnh: “Tìm tôi à?” Anh ta càng hoảng, cảm nhận kẻ vô hình đứng ngay trước mặt, hơi thở đầy máu. Anh ta thử thương lượng: “Có nhầm lẫn gì không? Tôi không có ý xấu.” Kẻ vô hình hỏi: “Vậy anh là ai? Tới đây làm gì?” Trần Văn định nói “đi ngang qua”, nhưng biết không thể lừa, nên thừa nhận: “Tôi tìm một nhóm người khác.”

Anh ta liều lĩnh hỏi: “Anh thích phụ nữ? Hay đàn ông cũng được?” khiến zombie vô hình tức giận, đấm anh ta ngất xỉu. Lăng Mặc, điều khiển zombie này, chửi thầm: “Dám dùng bạn gái tao làm mồi!” Anh đá Trần Văn thêm vài cái, rồi túm tóc anh ta, đe dọa: “Nói, mục đích của mày là gì? Chỉ hỏi một lần!” Trần Văn đau đớn, khai: “Chúng tôi không quan tâm thị trấn, chỉ tìm kẻ thù đến đây. Họ muốn lấy thứ gì đó. Anh có thể hợp tác với chúng tôi!”

Lăng Mặc giả vờ là người ngoài cuộc, ép Trần Văn tiết lộ thêm. Anh biết Trần Văn nhầm anh thành một kẻ sống sót, nên lợi dụng tâm lý này. Trần Văn khai: “Chúng tôi tìm một người dùng dị năng tinh thần, tên Lăng Mặc. Hắn rất mạnh.” Lăng Mặc mỉm cười: “Gã không ngờ người hắn tìm đang đứng trước mặt.” Anh tiếp tục hỏi, biết được kế hoạch của Vương Tham Mưu: dùng người làm mồi để xác nhận sự tồn tại của Lăng Mặc, tránh lộ vị trí, rồi tiêu diệt đội Mộc Thần.

Chương 1274: Mưu kế táo bạo

Lăng Mặc phân tích: Vương Tham Mưu cực kỳ cẩn thận, sẵn sàng hy sinh đồng đội để đạt mục tiêu. Anh nghi ngờ Trần Văn không biết toàn bộ kế hoạch, và Vương có thể đã cố ý để lộ thông tin để dụ anh. Lăng Mặc quyết định mạo hiểm: “Mày nói nhóm kia đến tìm đồ, đúng không? Tao muốn chia phần, còn phụ nữ thuộc về tao.” Anh giả vờ tham lam, yêu cầu Trần Văn cung cấp thông tin về đội Vương Tham Mưu: nơi ẩn náu, thành viên.

Trần Văn sốc trước yêu cầu, nhưng không dám từ chối, sợ bị giết. Anh ta đề nghị làm con tin, nhưng Lăng Mặc bác bỏ: “Mày không có giá trị. Tao cần thông tin để kiềm chế đội mày.” Anh đe dọa: “Nếu mày không hợp tác, tao giao mày cho kẻ thù, kèm thông tin.” Trần Văn miễn cưỡng đồng ý, đưa ra một chiếc nhẫn khắc tên để chứng minh danh tính, và đề nghị dùng bộ đàm liên lạc. Lăng Mặc từ chối, biết bộ đàm là bẫy – nó sẽ tự hủy sau khi dùng, xóa dấu vết.

Lăng Mặc hỏi: “Bộ phận nào trên người mày đại diện nhất?” khiến Trần Văn hoảng loạn, nghĩ anh sẽ cắt tay hay tai. Anh lấy nhẫn, để Trần Văn sống, nhưng giữ anh ta làm con tin. Lăng Mặc nghĩ: “Vương Tham Mưu chuẩn bị kỹ, nhưng tao sẽ phá kế hoạch của hắn bằng cách đi thẳng vào bẫy.”

Chương 1275: Thâm nhập sào huyệt địch

Lăng Mặc điều khiển zombie vô hình đến một trường tiểu học – nơi Trần Văn khai là sào huyệt của Vương Tham Mưu. Anh quan sát từ xa, phát hiện một lính canh trên sân thượng, xuất hiện vài giây rồi biến mất. Lăng Mặc chờ đến hoàng hôn, khi lính canh đổi ca, mới lẻn vào. Anh trèo qua hàng rào, ẩn mình trong cỏ dại, rồi bám tường leo lên tòa nhà chính. Anh nhận ra: “Vương Tham Mưu chọn nơi này vì tầm nhìn tốt, dễ phòng thủ, nhưng không bố trí lính ngoài để tránh bị phát hiện.”

Gần cửa sổ tầng hai, Lăng Mặc suýt bị súng bắn tỉa phát hiện. Anh nhận ra các cửa sổ đều có lính bắn tỉa, trang bị kính hồng ngoại. “Hắn đặt bẫy kép,” Lăng Mặc nghĩ, “lính canh là mồi, còn bắn tỉa mới là sát chiêu.” Anh bám trần nhà, lặng lẽ di chuyển, tránh bị phát hiện. Anh ngửi thấy mùi nhiều người ở một văn phòng góc tầng, cảm nhận năng lượng tinh thần yếu ớt, nên dừng lại cách vài mét.

Lăng Mặc phát hiện văn phòng được bảo vệ nghiêm ngặt, với hai lính bắn tỉa bao quát toàn tầng. Anh không biết Vương Tham Mưu trông thế nào, nên quyết định quan sát. Anh tạo tiếng động giả, khiến một lính bắn tỉa rời vị trí, dẫn một người áo đen đến văn phòng. Lăng Mặc nhân cơ hội bám trần, lẻn vào theo người áo đen.

Chương 1276: Bẫy trong bẫy

Trong văn phòng, Lăng Mặc thấy bảy người, bao gồm người áo đen và năm lính cầm súng sẵn sàng bắn. Anh suýt bị phát hiện, nhưng kịp bám trần, tránh lưới tinh thần. Anh nhận ra: “Đây là bẫy. Nếu xông vào, nhóm tôi sẽ bị tiêu diệt.” Người áo đen vào phòng trong, đưa một gói đồ – nhẫn của Trần Văn và một mẩu giấy. Người nhận là một phụ nữ, không phải Vương Tham Mưu. Lăng Mặc sốc: “Cô ta là mồi nhử cuối cùng!”

Phụ nữ – A Lan – đọc giấy: “Người trong tay tôi.” Cô phân tích: nhẫn chứng minh danh tính Trần Văn, nhưng thông tin trên giấy chỉ anh ta biết, không thể giả mạo. Kẻ gửi yêu cầu trả lời trong năm phút, chứng minh năng lực hợp tác. Lăng Mặc mỉm cười: “Tao không cần chờ, tao đang nhìn.” A Lan liên lạc với Vương Tham Mưu qua bộ đàm, báo cáo tình hình.

Lăng Mặc nghe giọng Vương Tham Mưu – trẻ, lạnh lùng, như một cỗ máy. Hắn nói: “Kẻ này có 90% là người sống sót, nhưng 10% nghi ngờ không thể bỏ qua.” Hắn đề xuất chia tình huống: nếu là người của Lăng Mặc, họ sẽ làm gì; nếu là người sống sót, họ sẽ xử lý ra sao. Lăng Mặc nghĩ: “Hắn không bỏ qua bất kỳ kẽ hở nào, nhưng càng phức tạp, tao càng dễ hành động.”

Vương Tham Mưu đồng ý giao dịch, yêu cầu Trần Văn tự viết thông tin, và sai “người sống sót” do thám bệnh viện – nơi Lăng Mặc ẩn náu. Lăng Mặc cười lạnh: “Hắn muốn xác nhận tôi có lẫn trong đội Mộc Thần hay không.” Anh cố nghe thêm, nhưng A Lan bất ngờ nhìn lên, phát hiện anh. Lăng Mặc tung xúc tu tinh thần, chặn lưới tinh thần của cô, rồi điều khiển zombie vô hình thoát ra ngoài, suýt bị đuổi kịp.

Chương 1277: Lỗ hổng của Vương Tham Mưu

Lăng Mặc thoát khỏi trường, ẩn mình trong một cửa hàng. Anh thở phào, nhận ra A Lan nhạy bén hơn dự đoán. Anh phân tích: “Vương Tham Mưu không ở trường, nhưng trong thị trấn, vì A Lan nói ‘trường này’ thay vì ‘chúng ta’.” Anh nghe được tiếng gió qua bộ đàm, suy ra Vương ở nơi nhiều gió, không phải nơi cao. “Đây là lỗ hổng lớn nhất của hắn,” Lăng Mặc nghĩ, “và tao sẽ tận dụng.”

Anh liên lạc với Lê Tử, ra lệnh hành động. Lê Tử và Bán Nguyệt, dù miễn cưỡng, bắt đầu nhiệm vụ. Lăng Mặc nghĩ: “Vương Tham Mưu cho rằng chúng ta chỉ chia hai đội – Mộc Thần và tôi. Hắn không biết đội thứ ba: Lê Tử, Bán Nguyệt, Tiểu Bạch. Đây là át chủ bài của tôi.”

Chương 1278: Kế hoạch táo bạo

Lăng Mặc triệu tập nhóm, tuyên bố: “Chúng ta hành động.” Lý Nhã Lâm phấn khích: “Cắt người được chưa?” Hứa Thư Hàm rùng mình, nhưng cũng thú nhận: “Tôi cũng muốn giết người.” Hạ Na thích tiếng xương gãy, Vu Thi Nhiên mê “dạng xúc xích”, Hắc Ti chỉ cần tiếng hét. Lăng Mặc cáu: “Coi chừng cảm xúc con người bọn tôi!” Anh liếc Vu Thi Nhiên, thấy cô bé nhìn “chỗ đó” của anh, khiến anh nổi da gà.

Lăng Mặc giải thích: “Chúng ta không hành động trực tiếp, mà khiến Vương Tham Mưu hành động.” Anh yêu cầu Vu Văn Tuyên gọi Trương Xã, ra lệnh làm dấu hiệu liên lạc lớn hơn, và xuất hiện mỗi ngày một phút, tỏ ra sốt ruột. Anh bất ngờ tuyên bố: “Thả Phương Châu.” Hứa Thư Hàm phản đối kịch liệt: “Hắn biết quá nhiều, thả là tự sát!” Vu Văn Tuyên im lặng, nhưng đồng cảm với cô.

Lăng Mặc an ủi: “Tôi hiểu lo lắng của mọi người, nhưng tôi đã tính toán. Đây là mạo hiểm, nhưng cần thiết. Tôi sẽ giảm rủi ro tối đa.” Hứa Thư Hàm miễn cưỡng đồng ý, Vu Văn Tuyên cười: “Chỉ cần cậu cho tôi đứa cháu, tôi ủng hộ hết.” Lăng Mặc cắt ngang, sợ Lý Nhã Lâm lại “hăng máu”. Anh vào phòng giam, đối mặt Phương Châu.

Chương 1279: Thuyết phục Phương Châu

Phương Châu, thấy Lăng Mặc bước vào, hoảng sợ, nghĩ mình sẽ bị giết. Anh ta nép vào góc, nhưng không dám tấn công. Lăng Mặc kéo ghế, ngồi nhìn anh ta, khiến Phương Châu sụp đổ: “Cậu muốn gì? Giết tôi sao?” Lăng Mặc cười: “Mày không tấn công, là lựa chọn đúng nhất từ trước đến nay. Nếu mày động thủ, giờ đã chết.”

Anh bất ngờ nói: “Mày có thể đi.” Phương Châu sốc, nghĩ là thử thách, cười gượng: “Đi đâu? Tôi không đi!” Lăng Mặc nhấn mạnh: “Có điều kiện.” Anh giải thích: “Tôi và Vương Tham Mưu sẽ phân thắng bại. Mày ở giữa, phải chứng minh giá trị để sống. Tôi thả mày, nhưng có cách đảm bảo mày không phản bội.”

Phương Châu nghi ngờ, nhưng biết không có lựa chọn. Anh hỏi: “Điều kiện là gì?” Lăng Mặc cười: “Nói sự thật.” Anh yêu cầu Phương Châu trở về đội Vương Tham Mưu, đóng vai người bị Lăng Mặc bỏ rơi, mang thông tin giả để dụ Vương lộ diện. Lăng Mặc “trang điểm” cho Phương Châu bằng cách đánh anh ta bầm dập, để tăng tính thuyết phục. Phương Châu tức giận, nhưng bất lực.

Chương 1280: Trở lại sào huyệt địch

Sáng sớm, Phương Châu, đầy vết thương, xuất hiện trước cổng trường. Anh ta lê bước, giơ tay đầu hàng, được người áo đen dẫn vào. Người áo đen kinh ngạc: “Sao anh thảm thế, đội trưởng?” Phương Châu gầm gừ: “Dẫn tôi gặp lão đại.” Anh ta chửi thầm Lăng Mặc: “Trang điểm cái gì! Chỉ là đánh tao tơi tả!”

Trong văn phòng, Phương Châu đối mặt A Lan. Anh bất ngờ: “Sao là cô? Vương Tham Mưu đâu?” A Lan lạnh lùng: “Ngồi đi, đội trưởng. À, giờ là ông Phương thôi. Đội anh thất bại, mất tích, giờ trở lại, chức đội trưởng không còn.” Phương Châu yêu cầu gặp Vương, nhưng A Lan hỏi: “Anh là bạn hay thù?”

Phương Châu ném mẩu giấy, tự giễu: “Tôi bị Lăng Mặc bỏ rơi. Hắn nói các người sẽ bất ngờ khi thấy tôi.” A Lan đọc giấy, sốc: “Người sống sót hoàn thành hai điều kiện: bắt người và lấy thông tin từ Trần Văn. Thông tin đó ở anh, đúng không?” Phương Châu gật đầu, nhưng từ chối giao trước khi gặp Vương. A Lan nhìn anh, biết không thể tra hỏi, vì Phương Châu nắm giữ thông tin quan trọng.

Phương Châu cảm nhận áp lực: “Lăng Mặc có thật sự giám sát được tôi?” Anh nhớ ánh mắt tự tin của Lăng Mặc, rùng mình. Đứng trước ngã rẽ sinh tử, anh biết lựa chọn của mình sẽ quyết định tất cả.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Earn Money Online. How to earn How to make money with a Paid To Click website. Whats the website have higher payment and Reliable.

Hướng dẫn đăng kí Paypal và dùng Visa Card của ACB

FANBOX trang xã hội có thể kiếm được tiền tương tự như intichat