691-700
Chương 691: Sự thật luôn khiến người ta rơi lệ
Chương 691 mở đầu với cảnh nhóm Lăng Mặc chạy trốn khỏi đám zombie ở Thúy Hồ và tìm nơi trú ẩn trong một tòa nhà. Bối cảnh là một con phố hoang tàn, đầy xe cộ bỏ hoang và dấu vết của thảm họa. Nhóm vừa thoát khỏi vòng vây của hàng trăm zombie, trong đó có những con mạnh mẽ như “Đại Hán”. Mộc Thần, người chạy cuối cùng, đóng sập cánh cửa sắt và thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại. Tác giả miêu tả anh như “một con chó săn vừa chạy hết sức, giờ chỉ muốn nằm dài trên đất”. Mộc Thần nhìn Lăng Mặc, người chỉ có một lớp mồ hôi mỏng trên trán, và phàn nàn về sự bất công: một dị năng giả hệ tinh thần như Lăng Mặc lại vượt xa anh – một dị năng giả hệ cường hóa – về thể lực. Lăng Mặc, với vẻ mặt bình tĩnh, đáp lại bằng một câu ngắn gọn: “Thể lực của cậu quá kém.” Lời này không chỉ châm biếm mà còn làm nổi bật sự tự tin của anh, dù vừa trải qua một cuộc chạy trốn đầy căng thẳng. Mộc Thần, dù ấm ức, không thể phản bác, bởi anh nhận ra mình là người yếu nhất trong nhóm – một sự thật khiến anh “muốn khóc nhưng không có nước mắt”. Tác giả sử dụng hình ảnh này để nhấn mạnh sự khác biệt giữa các nhân vật và sự khắc nghiệt của thế giới hậu tận thế, nơi sức mạnh quyết định tất cả. Sau khi kiểm tra, nhóm quyết định nghỉ ngơi trong tòa nhà, được xác định là một trung tâm thương mại lớn ở trung tâm Thúy Hồ. Lăng Mặc bật đèn pin, chiếu sáng hành lang tối tăm, nơi một xác chết treo lơ lửng trên trần. Hứa Thư Hàn, dù đang trong quá trình biến đổi thành zombie, giật mình hét lên và bám chặt lấy Diệp Luyến. Tác giả miêu tả phản ứng của cô như “một chú mèo con sợ hãi, dù chính cô cũng sắp trở thành quái vật”. Hứa Thư Hàn xấu hổ khi bị Lăng Mặc trêu chọc, nhưng không thể phủ nhận nỗi sợ hãi của mình, đặc biệt khi giác quan nhạy bén của zombie khiến mọi âm thanh và hình ảnh đều trở nên đáng sợ hơn. Lăng Mặc, với khả năng cảm nhận tinh thần, xác nhận không có zombie sống trong hành lang, giúp nhóm bình tĩnh hơn. Anh dẫn đầu, đưa cả nhóm lên lầu qua cầu thang nhân viên. Trên đường, một nữ zombie bất ngờ lao ra từ khe cầu thang, nhưng bị Lăng Mặc dùng xúc tu tinh thần chặn lại và bắn chết trước khi cô ta kịp tấn công. Mộc Thần, lại một lần nữa bị giật mình, phàn nàn về việc Lăng Mặc không cảnh báo trước. Lăng Mặc đáp lại bằng logic sắc bén: nếu để zombie hét lên, cả đàn sẽ kéo đến. Câu trả lời này không chỉ làm Mộc Thần câm lặng mà còn thể hiện sự tỉnh táo và kinh nghiệm chiến đấu của Lăng Mặc. Khi đến tầng bán quần áo, Lăng Mặc phát hiện tầng này có khoảng 50-60 zombie, với hàng trăm con khác ở các khu vực lân cận. Anh quyết định không dẫn dụ chúng mà lén lút hành động để tránh bị bao vây. Hứa Thư Hàn, vẫn cần quần áo mới, miễn cưỡng đồng ý tìm đồ trong trung tâm thương mại, dù cô lo lắng về nguy cơ. Mộc Thần thì nghi ngờ Lăng Mặc muốn nhân cơ hội này điều tra thêm về Thúy Hồ – một thành phố được đánh giá là “cấp độ nguy hiểm cao”. Lăng Mặc không phủ nhận, nhưng nhấn mạnh rằng họ có thể tận dụng nơi này để bổ sung vật tư. Cuối chương, Lăng Mặc sử dụng xúc tu tinh thần để điều khiển một zombie nhí, bắt đầu dọn dẹp lặng lẽ những zombie gần đó, trong khi Hạ Na và Lý Nhã Lâm cũng tham gia chiến đấu. ---
Chương 692: Zombie nhát gan nhất lịch sử
Chương 692 tiếp tục với việc nhóm Lăng Mặc âm thầm hành động trong trung tâm thương mại. Bối cảnh là tầng bán quần áo, với ánh sáng mờ ảo và không khí nặng nề từ mùi máu khô. Lăng Mặc đứng ở cửa cầu thang, điều khiển zombie nhí tiêu diệt từng con zombie trong im lặng, trong khi Hạ Na và Lý Nhã Lâm nhanh chóng dọn sạch khu vực. Tác giả miêu tả cảnh này như “một vở kịch câm chết chóc, nơi mỗi bước đi đều là lằn ranh giữa sống và chết”. Mộc Thần và Hứa Thư Hàn, không biết chi tiết kế hoạch, chỉ cảm nhận được sự căng thẳng và lo lắng. Hứa Thư Hàn, với giác quan zombie đang phát triển, nghe thấy những âm thanh nhỏ từ tầng dưới – nơi có hàng trăm zombie. Cô cảm thấy bất an, đặc biệt khi nhận ra mình yếu hơn cả zombie thường về khả năng định vị. Tác giả miêu tả tâm lý của cô như “một người đứng giữa lằn ranh, không thuộc về con người nhưng cũng chưa hoàn toàn là zombie”. Cô cố gắng che giấu sự sợ hãi, nhưng ánh mắt đỏ rực và cơ thể run rẩy đã phản bội cô. Mộc Thần, dù tò mò về tình trạng của Hứa, vẫn giữ khoảng cách vì bản năng cảnh giác. Khi tầng này được dọn sạch, nhóm bắt đầu tìm quần áo. Diệp Luyến, Hạ Na, và Lý Nhã Lâm nhanh chóng biến mất để chọn đồ, trong khi Mộc Thần cũng đi tìm giày mới. Hứa Thư Hàn, sợ ở một mình, bám theo Lăng Mặc, dù bị anh trêu chọc là “zombie nhát gan”. Tác giả sử dụng sự tương phản giữa vẻ ngoài đáng sợ của Hứa và nỗi sợ hãi con người của cô để tạo hiệu ứng hài hước nhưng cũng đầy bi kịch. Trong lúc chọn đồ, Hứa hỏi Lăng Mặc về việc ghi âm nhật ký, tiết lộ ý định tạo “nhật ký zombie” nếu giữ được lý trí. Lăng Mặc khuyến khích cô, nhưng cũng cảnh báo về tương lai bất định của loài người, làm nổi bật sự lạc quan thận trọng của anh. Trong khi đó, zombie nhí do Lăng Mặc điều khiển đã xuống tầng hầm – một khu vực tối tăm đầy rác và mùi máu. Tác giả miêu tả tầng hầm như “một hang động của quái vật, nơi bóng tối che giấu mọi bí mật”. Zombie nhí phát hiện dấu hiệu của những sinh vật nhỏ như chuột, với đôi mắt đỏ yếu ớt, cho thấy virus đã lan sang cả động vật. Lăng Mặc, qua góc nhìn của zombie nhí, nhận ra thế giới đang “virus hóa” toàn cầu, từ thực vật đến động vật, làm tăng thêm cảm giác tuyệt vọng về tương lai. Cuối chương, Hứa Thư Hàn thay đồ sau giá hàng, vẫn lo lắng về bóng tối. Lăng Mặc, dù bận điều khiển zombie nhí, vẫn trấn an cô bằng giọng điệu nửa đùa nửa thật. Tác giả kết thúc bằng câu hỏi hài hước của Lăng Mặc: liệu Hứa có trở thành “zombie nhát gan nhất lịch sử”? Câu hỏi này không chỉ làm nhẹ không khí mà còn nhấn mạnh sự độc đáo của nhân vật Hứa trong bối cảnh khắc nghiệt của truyện. ---
Chương 693: Mô hình hành vi bất thường
Chương 693 chuyển sang bối cảnh bên ngoài trung tâm thương mại, nơi một zombie bí ẩn xuất hiện. Tác giả miêu tả con phố như “một nghĩa trang của thời đại, với những chiếc xe rỉ sét và xương người nằm rải rác”. Zombie này, với đôi mắt đỏ và tiếng cười khàn khàn, phát hiện dấu tay trên cửa sắt mà nhóm Lăng Mặc để lại. Hành động của nó, từ ngửi mùi đến quan sát, cho thấy trí tuệ vượt trội so với zombie thường, gợi ý về một mối nguy mới. Trong trung tâm thương mại, Lăng Mặc tiếp tục điều khiển zombie nhí khám phá tầng hầm. Tầng này đầy rẫy zombie, với tiếng gầm và mùi máu lan tỏa. Tác giả miêu tả cảnh zombie tự ăn thịt nhau như “một nghi thức nguyên thủy, nơi kẻ yếu bị loại bỏ để kẻ mạnh tiến hóa”. Lăng Mặc nhận ra hành vi của đám zombie ở đây bất thường: chúng không chen lấn để tranh ăn như thường lệ, mà chỉ đứng nhìn từ xa. Điều này trái ngược với bản năng tiến hóa của zombie, khiến Lăng Mặc nghi ngờ về nguyên nhân khiến Thúy Hồ trở thành “thành phố chết” nguy hiểm. Hứa Thư Hàn, đứng cạnh Lăng Mặc, cảm nhận được tiếng ồn từ tầng hầm và lo lắng hỏi anh. Lăng Mặc, dù đang tập trung điều khiển zombie nhí, vẫn trả lời bình tĩnh, làm cô an tâm phần nào. Cô bắt đầu nghi ngờ Lăng Mặc có khả năng miễn nhiễm virus, giải thích tại sao anh luôn bình tĩnh trước nguy hiểm. Tác giả miêu tả suy nghĩ của Hứa như “một người lạc lối tìm kiếm ánh sáng, dù ánh sáng đó có thể là ảo ảnh”. Cô cũng nhận ra mùi của Lăng Mặc hấp dẫn hơn Mộc Thần, một dấu hiệu cho thấy bản năng zombie của cô đang mạnh lên. Lăng Mặc, trong lúc trò chuyện, suy nghĩ về lý do “Người Chim” – một zombie cấp vương giả – rời Thúy Hồ đến Tân Lan. Anh đặt giả thuyết rằng Thúy Hồ có điều gì đó khiến ngay cả zombie cấp cao cũng phải rời đi. Tác giả sử dụng chi tiết này để gieo mầm nghi vấn, làm tăng sự hồi hộp về bí ẩn của thành phố. Cuối chương, zombie bí ẩn ngoài cửa sắt mở cửa, nhìn vào hành lang tối tăm, báo hiệu một cuộc đối đầu sắp xảy ra. ---
Chương 694: Thành viên biến mất
Chương 694 tập trung vào sự trở lại của Diệp Luyến, Hạ Na, và Lý Nhã Lâm sau khi chọn quần áo. Bối cảnh là tầng bán quần áo, với ánh sáng yếu ớt từ đèn pin của Lăng Mặc. Tác giả miêu tả ba cô gái như “những nàng tiên bước ra từ bóng tối, mang vẻ đẹp chết chóc”. Diệp Luyến mặc đồ ngọt ngào, Hạ Na trong trang phục học sinh tinh nghịch, và Lý Nhã Lâm với phong cách gợi cảm, làm Lăng Mặc ngỡ ngàng. Hạ Na còn mang theo một bộ đồ cho Vu Thi Nhiên, cho thấy sự chu đáo của cô, dù động cơ phần lớn là để “chơi đùa” với cô bé zombie. Hứa Thư Hàn, đứng bên cạnh, cảm thấy tự ti khi so sánh mình với ba cô gái. Tác giả miêu tả tâm lý của cô như “một ngôi sao mờ nhạt bên cạnh những vì tinh tú rực rỡ”. Cô nhận ra ánh mắt của Lăng Mặc dành cho họ khác hẳn khi nhìn mình, khiến cô vừa xấu hổ vừa ganh tị. Tuy nhiên, cô nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này, tự nhắc nhở rằng mình không có quan hệ gì với Lăng Mặc. Trong lúc trò chuyện, nhóm nhận ra Mộc Thần chưa trở lại. Lăng Mặc, lo lắng, quyết định đi tìm anh ta một mình, từ chối sự đồng hành của Hứa Thư Hàn vì sợ cô làm chậm tiến độ. Tác giả miêu tả quyết định này như “một chiến binh chọn đối mặt nguy hiểm một mình để bảo vệ đồng đội”. Hứa đề nghị Diệp Luyến đi cùng, nhưng Lăng Mặc từ chối, muốn để các cô gái ở lại bảo vệ Hứa. Hạ Na trấn an Hứa rằng Lăng Mặc có khả năng tự bảo vệ, nhưng cô vẫn cảm thấy bất an. Lăng Mặc điều khiển zombie nhí từ tầng hầm lên để hỗ trợ tìm kiếm, nhưng không phát hiện dấu vết của Mộc Thần. Anh bắt đầu nghi ngờ Mộc Thần có thể đã rời tầng này hoặc gặp nguy hiểm. Tác giả kết thúc chương bằng hình ảnh Lăng Mặc bước vào bóng tối, với cảm giác bất an ngày càng mạnh mẽ, như “một con thú săn mồi cảm nhận được cái bẫy nhưng vẫn phải tiến lên”. ---
Chương 695: Dấu máu kỳ lạ
Chương 695 đưa Lăng Mặc vào hành lang nhân viên, nơi anh phát hiện dấu hiệu bất thường. Bối cảnh là hành lang tối tăm, với tiếng kêu “gào gào” của cửa sắt khi mở ra. Tác giả miêu tả không gian như “một đường hầm dẫn vào địa ngục, nơi mỗi âm thanh đều có thể là lời cảnh báo”. Lăng Mặc nghe thấy tiếng động từ cầu thang và nhanh chóng đến kiểm tra, phát hiện cửa cầu thang có vết máu tươi và dấu tay. Lăng Mặc nghi ngờ Mộc Thần bị thương hoặc đã đụng độ zombie, nhưng không hiểu tại sao Diệp Luyến và các cô gái không phát hiện mùi máu. Anh suy đoán rằng hành lang nhân viên, nằm ở góc khuất, có thể nằm ngoài phạm vi giác quan của họ. Tác giả miêu tả sự phân tích của Lăng Mặc như “một nhà thám tử trong bóng tối, ghép nối những mảnh ghép không hoàn chỉnh”. Anh cảm thấy bất an, nhưng lại phân tâm bởi những suy nghĩ về Thúy Hồ và viễn cảnh một thế giới chỉ còn mình anh là con người. Khi chuẩn bị mở cửa, Lăng Mặc cảm nhận được một luồng cảm giác kỳ lạ, như có ai chạm vào tay anh. Anh lập tức dùng xúc tu kiểm tra, nhưng không tìm thấy gì. Để an toàn, anh gọi Vu Thi Nhiên và Tiểu Bạch đến hỗ trợ. Vu Thi Nhiên, cưỡi trên Tiểu Bạch, xuất hiện ngoài cửa sắt, nhưng Tiểu Bạch quá lớn không thể vào. Vu Thi Nhiên, với sự hỗ trợ của Hắc Ti, vào trong một mình, vừa đi vừa cãi nhau với Hắc Ti qua gương. Tác giả miêu tả cảnh này như “một cô bé quỷ quyệt chơi trò một mình trong bóng tối, nhưng lại đầy nguy hiểm”. Cuối chương, Vu Thi Nhiên phát hiện một bóng người trong gương, làm cô giật mình. Tác giả kết thúc bằng hình ảnh đầy ám ảnh: “một đôi mắt đỏ thẫm nhìn cô từ trong gương, như muốn nuốt chửng linh hồn cô”. ---
Chương 696: Con đường biến mất
Chương 696 tập trung vào Vu Thi Nhiên đối mặt với hiện tượng kỳ lạ trong hành lang. Tác giả miêu tả Vu Thi Nhiên như “một chiến binh nhỏ bé đối diện với bóng tối vô tận”. Cô phát hiện bóng người trong gương giống hệt mình, nhưng với vẻ ngoài đáng sợ hơn: tóc rối, mặt trắng bệch, và đôi mắt đỏ đầy điên loạn. Cô dùng dây bạc của Hắc Ti để kiểm tra, nhưng không tìm thấy gì sau lưng, khiến cô bối rối. Khi bóng người ngẩng lên, Vu Thi Nhiên nhận ra đó là phiên bản cũ của mình – một zombie hung tàn trước khi gặp Lăng Mặc. Sợ hãi, Vu Thi Nhiên đập vỡ gương, nhưng bóng người xuất hiện trong bóng tối, nhìn cô với ánh mắt lạnh lẽo. Tác giả miêu tả cảnh này như “một cuộc đối đầu với quá khứ, nơi con người cũ và con quái vật mới gặp nhau”. Vu Thi Nhiên, dù bối rối, quyết định đuổi theo bóng người, không nhận ra hành lang đã trở nên đen kịt, vượt qua khả năng nhìn trong bóng tối của cô. Trong đó, Lăng Mặc nghe thấy tiếng gương vỡ từ xa và nhận ra Vu Thi Nhiên đã vào. Anh nghi ngờ Mộc Thần đã gây ra tiếng động, nhưng bắt đầu nhận ra môi trường xung quanh không bình thường. Hành lang trở nên dài vô tận, không có cửa sổ hay lối rẽ, như một mê cung. Tác giả miêu tả cảm giác của Lăng Mặc: “như bị nhốt trong một cơn ác mộng, nơi mọi giác quan đều bị đánh lừa”. Anh dừng lại, nhận ra mình đã rơi vào bẫy của một dị năng sĩ hệ tinh thần, và lo lắng cho Vu Thi Nhiên và Mộc Thần. Cuối chương, Lăng Mặc nhận thấy mình không thể cảm nhận vị trí của Vu Thi Nhiên và các cô gái, cho thấy bẫy tinh thần đã cô lập anh hoàn toàn. Tác giả kết thúc bằng câu nói của Lăng Mặc: “Tôi đã trúng chiêu”, làm tăng cảm giác căng thẳng và nguy hiểm. ---
Chương 697: Tài năng không phải là trọng tâm
Chương 697 đi sâu vào nỗ lực của Lăng Mặc để thoát khỏi bẫy tinh thần. Bối cảnh là hành lang đen tối, nơi Lăng Mặc đứng gần tường, dùng tay gõ để kiểm tra thực thể. Tác giả miêu tả: “như một người mù tìm đường trong cơn bão, mỗi hành động đều là một tia hy vọng mong manh”. Anh xác định rằng tường là thật, nhưng khi dùng xúc tu xuyên qua, không tìm thấy ranh giới, như thể đang ở một không gian vô hạn. Điều này khiến anh nghi ngờ mình đang bị mắc kẹt trong một ảo giác mạnh mẽ. Lăng Mặc Lo lắng cho Vu Thi Nhiên, nhưng giữ bình tĩnh để phân tích. Anh nhận ra kẻ thù là một dị năng sĩ hệ tinh thần, có khả năng tạo ảo giác mà không cần tiếp xúc trực tiếp. Tác giả làm nổi bật sự khác biệt giữa Lăng Mặc và các dị năng sĩ khác: “Dị năng của hắn không phải là mạnh nhất, nhưng ý chí thì không ai sánh bằng.” Anh nhớ lại quá trình rèn luyện tinh thần, từ việc điều khiển nhiều zombie đến giữ liên kết với Tiểu Bạch và Vu Thi Nhiên, làm cho tinh thần lực của anh vượt trội. Để kiểm tra, Lăng Mặc điều khiển zombie nhí quay lại, dùng máu tươi để đánh dấu đường đi. Tuy nhiên, dấu máu biến mất, xác nhận rằng ảo giác liên tục thay đổi. Anh quyết định thử tìm phòng vệ sinh, dựa vào trí nhớ về cấu trúc hành lang. Tác giả miêu tả quá trình này như “một ván bài cược, nơi mỗi bước đi đều có thể là sai lầm chết người”. Lăng Mặc nhận ra rằng phá hoại bừa bãi có thể làm hại chính mình, vì zombie nhí và những người khác có thể ở gần mà không thấy nhau. Cuối chương, Lăng Mặc tiếp tục di chuyển, giữ tâm trí tập trung dù cảm giác bất an ngày càng mạnh. Tác giả kết thúc bằng suy nghĩ của anh: “Chỉ cần còn trong hành lang này, tôi sẽ tìm được lối ra”, nhấn mạnh sự kiên trì và quyết tâm của nhân vật. ---
Chương 698: Bỏ sót
Chương 698 chuyển sang bối cảnh bên Diệp Luyến, Hạ Na, và Lý Nhã Lâm. Tại tầng bán quần áo, Hứa Thống Hàn lo lắng hỏi về Lăng Mặc. Tác giả miêu tả cô như “một đứa trẻ lạc mẹ, tìm kiếm sự an ủi trong bóng tối”. Hạ Na, cảm nhận được vị trí của Lăng Mặc qua liên kết tinh thần, trấn an rằng anh vẫn an toàn. Tuy nhiên, Lý Nhấn Lâm bất ngờ phát hiện điều bất thường trong môi trường, nhờ giác quan nhạy bén từ nguồn gốc gen rắn. Tác giả miêu tả Lý Nhận Lâm như “một con rắn săn mồi, cảm nhận được nguy hiểm trước khi nó lộ diện”. Hạ Na và Diệp Luyến, dù chưa cảm nhận được gì, lập tức cảnh giác. Họ quyết định đưa Hứa Thư Hàn đi tìm Lăng Mặc, tránh nguy cơ bị tấn công bất ngờ. Khi cả nhóm di chuyển, một tiếng gầm từ tầng hầm vang lên, kèm theo rung động mạnh. Tác giả miêu tả cảnh này như “một cơn địa chấn từ lòng đất, như thể quái vật đang thức tỉnh”. Đám zombie ở tầng hầm bỗng trở nên điên cuồng, lao lên qua cầu thang và thang máy, khiến nhóm phải rút lui. Trong lúc hỗn loạn, Hứa Thư Hàn bị kích thích, đôi mắt đỏ rực và lao vào tấn công Hạ Na. Tác giả miêu tả khoảnh khắc này như “một con thú bị dồn ép, mất kiểm soát trước bản năng”. Hạ Na, dù bất ngờ, giữ bình tĩnh để đối phó, trong khi Diệp Luyến và Lý Nhã Lâm chuẩn bị đối mặt với đám zombie đang đến. Cuối chương, tình hình trở nên nguy cấp, với Tác giả kết thúc bằng hình ảnh: “Đám zombie như một cơn lũ, tràn qua cửa, và Hứa Thư Hàn đứng đó, không còn là đồng đội mà là một mối đe dọa”. ---
Chương 699: Ảo cảnh giết người
Chương 699 đưa Vu Thi Nhiên vào sâu trong hành lang, đuổi theo bóng người giống mình. Tác giả miêu tả cô như “một thợ săn nhỏ bé, bị dẫn dắt bởi con mồi vô hình”. Bóng người luôn giữ khoảng cách, khiến Vu Thi Nhiên nghi ngờ về hành lang dài vô tận. Cô nhận ra mình chỉ thấy rõ bản thân, còn môi trường xung quanh mờ ảo, như “một giấc mơ bị bóp méo”. Hắc Ti gợi ý rằng họ đang trong ảo giác, khiến Vu Thi Nhiên quyết định đi chậm lại, dùng dây bạc để đo lường đi. Trong đó, Lăng Mặc tiếp tục tìm cách thoát. Anh nhận ra mình có thể đang ở gần phòng vệ sinh, nhưng ảo giác khiến mọi thứ trở nên méo mó. Tác giả miêu tả sự cố gắng của anh: “như một người đi trên dây, mỗi bước đều có thể rơi xuống vực”. Anh dùng xúc tu để kiểm tra, nhưng không tìm thấy ranh giới, xác nhận rằng ảo giác không thay đổi không gian thực. Anh lo lắng rằng mình đã bỏ sót điều gì đó quan trọng, và quyết định quay lại, dùng zombie nhí để tìm Vu Thi Nhiên và Nhận Mộc Thiê n. Lăng Mặc nhận ra rằng zombie nhí không bị ảo giác ảnh hưởng trực tiếp, vì cô ấy chỉ bị liên đới qua anh. Anh điều khiển cô ấy quay lại, nhưng phát hiện dấu máu đã biến mất, mất xác nhận rằng ảo giác luôn thay đổi. Tác giả miêu tả sự tỉnh táo của Lăng Mặc: “như một con sói bị mắc kẹt, vẫn giữ được sự sắc bén trong tuyệt vọng””. Cuối chương, chương, Lăng Mặc chuẩn bị thử nghiệm, kế hoạch mới, để phá vỡ ảo giác, với suy nghĩ: “Dù là bẫy gì, tôi sẽ tìm ra kẻ đứng sau” sau”. ---
Chương 700: Nhảy lên và một cú đập tay
Chương 700 là cao trào khi Lăng Mặc phá vỡ ảo giác. Anh nhận ra rằng kẻ thù muốn khiến họ tự tấn công lẫn nhau. Tác giả miêu tả kế hoạch của Lăng Mặc như “một ván cờ tĩnh lặng, nơi mỗi nước đi đều là một tia sáng trong bóng tối”. Anh cắt liên kết với zombie nhí, để cô ấy hành động theo bản năng, và dùng virus nhạt làm mồi nhử. Khi zombie nhí lao tới, Lăng Mặc dùng xúc tu dẫn đường, thoát khỏi hành lang và trở lại cầu thang. Lăng Mặc tìm thấy Mộc Thần trong một kho hàng, đang đi vòng quanh như bị mê hoặc. Anh dùng zombie nhí để kéo Mộc Thần ra, nhưng anh ta không nhận ra. Trong đó, Vu Thi Nhiên xuất hiện, chuẩn bị tấn công Mộc Thần. Tuy nhiên, Hắc Ti bất ngờ kiểm soát cơ thể, dùng dây bạc để đo hành lang và nhận ra ảo giác. Tác giả miêu tả Hắc Ti như “một thực thể lạnh lùng, tính toán từng bước như máy móc”. Cô đánh ngất Mộc Thần bằng một cú đập tay, phá vỡ tình huống nguy hiểm. Cuối chương, Lăng Mặc nhận ra kẻ thù vẫn đang ẩn nấp, và ảo giác có thể tái diễn. Tác giả kết thúc bằng hình ảnh Vu Thi Nhiên, với giọng điệu của Hắc Ti, nói: “Haha, cứ đánh tôi đi”, như một lời thách thức đầy kiêu ngạo.
Nhận xét
Đăng nhận xét