721-730

Chương 721: Sâu trong hang hùm

Chương 721 mở đầu với hành trình của Lăng Mặc và Mộc Thần, khi cả hai đang tiến gần đến trụ sở chính của Niết Bàn tại thành phố Hắc Thủy. Bối cảnh là một con đường hoang vắng dưới cái nắng gay gắt, mặt đường khô nứt, không khí tràn ngập một mùi hôi kỳ lạ. Tác giả miêu tả mùi này như “một thứ độc khí vô hình, khiến người ta vừa ngửi đã muốn nôn”. Mộc Thần, vốn quen với những chuyến đi nguy hiểm, nhăn mặt hỏi về mùi đó, và Lăng Mặc trả lời ngắn gọn: “Virus.” Câu trả lời này khiến Mộc Thần rùng mình, nhưng anh ta vẫn giữ bình tĩnh, vì đã quen với sự thật rằng virus không lây qua đường hô hấp trừ khi tiếp xúc lâu dài. Tác giả làm nổi bật sự khác biệt giữa Lăng Mặc và Mộc Thần: Lăng Mặc luôn giữ vẻ điềm tĩnh, như “một con sói săn mồi, biết chính xác mình cần gì”, trong khi Mộc Thần, dù dày dạn kinh nghiệm, vẫn không giấu được sự lo lắng khi đối mặt với Niết Bàn. Lăng Mặc quan sát khu vực xung quanh, đặc biệt chú ý đến khuôn viên Đại học Y khoa, nơi được bao bọc bởi hàng rào và những cây cối dị dạng. Tác giả miêu tả những cành cây như “những cánh tay khô héo của xác sống, vươn ra để kéo con người vào bóng tối”. Sự bất thường của thực vật này, theo Lăng Mặc, là do chúng hấp thụ virus từ đất sau những cơn mưa. Trong lúc đi đường, Lăng Mặc suy nghĩ về tình hình của các trại sinh tồn như Falcon. Anh nhận ra rằng thực phẩm trồng ở những nơi nhiễm virus có thể không an toàn, nhưng đối với những người sống sót đang đói khát, miễn là không biến dị ngay lập tức, họ sẽ chấp nhận. Tác giả làm nổi bật sự khắc nghiệt của thế giới: “Trong thời đại này, sống sót đã là một kỳ tích, ai còn quan tâm đến hậu quả lâu dài?” Mộc Thần, dù biết rõ nguy cơ, vẫn không nhịn được mà hỏi về kế hoạch đột nhập trụ sở Niết Bàn. Anh lo lắng rằng với hệ thống phòng thủ nghiêm ngặt, hai người khó có thể hành động mà không bị phát hiện. Lăng Mặc thẳng thắn thừa nhận khó khăn, khiến Mộc Thần suýt nổi điên vì sự trung thực “không cần thiết” của anh. Tác giả miêu tả phản ứng của Mộc Thần như “một người vừa nhận ra mình đang bước lên cầu độc mộc, mà bên dưới là vực thẳm”. Dù vậy, Mộc Thần vẫn đi theo Lăng Mặc, vì anh biết rằng những quyết định của Lăng Mặc, dù khó hiểu, thường mang lại kết quả. Trong lúc trò chuyện, Mộc Thần tò mò hỏi Lăng Mặc tại sao lại quan tâm đến zombie đến vậy. Anh nghi ngờ rằng Lăng Mặc, giống như Niết Bàn, muốn khai thác sức mạnh của zombie. Tác giả làm nổi bật sự nhạy bén của Mộc Thần: “Anh ta như một nhà báo, luôn tìm cách moi thông tin từ đối phương”. Tuy nhiên, Lăng Mặc chỉ đáp lại bằng một cái lườm, khiến Mộc Thần vừa thất vọng vừa buồn cười. Cuộc đối thoại bị gián đoạn khi họ gặp Trương Nham, một thành viên Niết Bàn đang tuần tra với một con “khuyển thi” – một zombie bị xích, được dùng như công cụ dò tìm. Tác giả miêu tả khuyển thi như “một cỗ máy chết chóc, bị nô lệ hóa bởi con người, nhưng vẫn toát ra sự đáng sợ”. Trương Nham, dù khó chịu vì nhiệm vụ thấp kém, vẫn gọi Lăng Mặc và Mộc Thần lại để kiểm tra. Mộc Thần giả vờ là thành viên chi nhánh Đông Minh, còn Lăng Mặc giữ vai người mới. Tác giả miêu tả màn diễn của Mộc Thần như “một diễn viên nghiệp dư, vừa căng thẳng vừa cố gắng tỏ ra tự nhiên”. Nhờ sự phối hợp, họ tạm thời qua mặt được Trương Nham, người dẫn họ đến cổng phụ của trụ sở. --- 

Chương 722: Dọa các người một phen

Chương 722 tiếp tục với cảnh Lăng Mặc và Mộc Thần được Trương Nham dẫn đến cổng phụ của trụ sở Niết Bàn. Bối cảnh là một khu vực được canh gác nghiêm ngặt, với các lính gác trang bị súng máy và vẻ mặt lạnh lùng. Tác giả miêu tả không khí như “một pháo đài bất khả xâm phạm, nơi mỗi ánh mắt đều là một lưỡi dao”. Lăng Mặc, dù bị khuyển thi chú ý vì mùi đặc biệt của mình, vẫn giữ vẻ bình tĩnh, khiến Mộc Thần thầm khâm phục: “Anh ta như một tảng đá, dù sóng gió thế nào cũng không dao động.” Trương Nham, dù nghi ngờ hai người có vẻ “nhếch nhác” không giống thành viên đi làm nhiệm vụ, vẫn đưa họ đến cổng để kiểm tra. Tác giả làm nổi bật sự bất cẩn của anh ta: “Trương Nham như một con chó săn mệt mỏi, chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ mà không quan tâm đến chi tiết”. Tại cổng, Lăng Mặc và Mộc Thần bị yêu cầu giao nộp vũ khí và lục soát người. Lăng Mặc lấy ra một thanh thép gỉ sét, còn Mộc Thần đưa con dao của mình, khiến các lính gác không khỏi khinh thường. Tác giả miêu tả ánh mắt của họ như “nhìn hai con chuột nhắt dám bước vào hang sư tử”. Trong lúc lục soát, một lính gác phát hiện Lăng Mặc có vật lạ trong túi. Tác giả miêu tả khoảnh khắc căng thẳng này như “một sợi dây đàn kéo căng, chỉ cần chạm nhẹ là đứt”. Lăng Mặc bình tĩnh lấy ra con “thủy mẹ” – một sinh vật nhỏ chứa năng lượng tinh thần mà anh dùng như pin dự phòng. Khi anh bóp nhẹ, khiến thủy mẹ phát ra âm thanh, các lính gác giật mình rút súng, suýt gây ra hỗn loạn. Tác giả miêu tả phản ứng của họ như “những con mèo bị giật mình, lông dựng đứng nhưng không biết phải làm gì”. Lăng Mặc giải thích đó chỉ là “món đồ chơi kỷ niệm”, khiến lính gác vừa xấu hổ vừa nhẹ nhõm. Sau khi qua cổng, Lăng Mặc và Mộc Thần được dẫn vào sảnh chính. Tác giả miêu tả sảnh như “một tổ ong khổng lồ, nơi mọi ánh mắt đều chứa đựng sự dò xét”. Lăng Mặc tận dụng chiếc mũ để quan sát môi trường, nhận ra rằng trụ sở được tổ chức chặt chẽ, với các điểm hỏa lực ẩn giấu và lính gác tuần tra liên tục. Anh thầm nghĩ: “Đây không chỉ là một căn cứ, mà là một cỗ máy chiến tranh được vận hành hoàn hảo.” Mộc Thần, dù cố tỏ ra bình tĩnh, vẫn không giấu được sự căng thẳng. Anh thì thầm hỏi Lăng Mặc về kế hoạch, nhưng chỉ nhận được câu trả lời “tùy cơ ứng biến”. Tác giả miêu tả sự tuyệt vọng của Mộc Thần như “một người lính bị đẩy ra chiến trường mà không có bản đồ”. Dù vậy, anh vẫn phải tiếp tục diễn vai thành viên Đông Minh, trong khi Lăng Mặc giữ vẻ bí ẩn, khiến cả lính gác lẫn Mộc Thần đều không đoán được ý định thật sự của anh. --- 

Chương 723: Để các người không nhìn ta

Chương 723 tập trung vào khoảnh khắc Lăng Mặc và Mộc Thần bước vào khu vực nội bộ của trụ sở. Bối cảnh là một tòa nhà chính được cải tạo từ Đại học Y khoa, với hành lang dài và các phòng ban được tổ chức như một công ty hiện đại. Tác giả miêu tả không gian này như “một mê cung của quyền lực và bí mật, nơi mỗi cánh cửa đều ẩn chứa nguy cơ”. Khi đi qua sảnh, Lăng Mặc cảm nhận được một luồng tinh thần lực quét qua mình, khiến anh lập tức cảnh giác. Tác giả làm nổi bật sự nhạy bén của anh: “Lăng Mặc như một con báo, phát hiện ra kẻ rình mò trước khi bị tấn công.” Anh ngẩng đầu, bắt gặp một bóng người ở cửa sổ tầng ba, nhưng người đó nhanh chóng biến mất. Tác giả miêu tả khoảnh khắc này như “một màn đấu mắt trong bóng tối, nơi kẻ mạnh hơn luôn chiếm ưu thế”. Lăng Mặc không nói gì, chỉ nhắc Mộc Thần cẩn thận, vì trụ sở đầy rẫy dị năng giả. Mộc Thần, vốn đã căng thẳng, lẩm bẩm phàn nàn về sự bình tĩnh “không hợp lý” của Lăng Mặc, khiến tác giả miêu tả anh như “một đứa trẻ bị ép chơi trò chơi nguy hiểm với người lớn”. Tại khu vực tiếp nhận, Lăng Mặc và Mộc Thần gặp một nhóm thành viên Niết Bàn, trong đó có Hà Hồng Diễm – một phụ nữ ăn mặc phô trương, thích gây sự. Tác giả miêu tả cô ta như “một con công kiêu ngạo, luôn muốn thu hút sự chú ý nhưng sẵn sàng mổ kẻ dám coi thường mình”. Hà Hồng Diễm chế giễu vũ khí thô sơ của hai người, gọi họ là “đám nhà quê từ chi nhánh”. Mộc Thần tức giận nhưng cố kìm chế, còn Lăng Mặc chỉ lườm cô ta, khiến cô càng thêm khó chịu. Tác giả làm nổi bật sự khác biệt trong phản ứng: “Mộc Thần như một ngọn lửa dễ bùng cháy, còn Lăng Mặc là băng giá, không để cảm xúc chi phối.” Hà Hồng Diễm tiếp tục khiêu khích, mời Lăng Mặc cá cược về “điểm cống hiến” – một hệ thống đo lường giá trị thành viên trong Niết Bàn. Tác giả giải thích rằng điểm cống hiến không chỉ dùng để đổi vật tư, mà còn quyết định vị trí và sự sống còn trong trụ sở. Lăng Mặc, dù không quan tâm đến hệ thống này, vẫn chấp nhận cá cược để tránh rắc rối kéo dài. Quyết định này khiến cả Mộc Thần lẫn đám đông ngạc nhiên. Tác giả miêu tả phản ứng của họ như “những khán giả trong đấu trường, vừa phấn khích vừa chờ đợi máu đổ”. Cuối chương, Lăng Mặc và Mộc Thần được dẫn đi đăng ký. Lăng Mặc chọn bí danh “Lăng Ca”, khiến Mộc Thần suýt phì cười vì sự “trơ trẽn” của anh. Tác giả miêu tả khoảnh khắc này như “một chút hài hước giữa lằn ranh sinh tử, như thể Lăng Mặc đang cười vào mặt tử thần”. --- 

Chương 724: Đánh cược thì đã có gì!

Chương 724 tiếp nối với cảnh Lăng Mặc và Mộc Thần hoàn thành thủ tục đăng ký. Bối cảnh là quầy tiếp nhận, nơi các thành viên Niết Bàn tụ tập, tạo nên một không khí cạnh tranh ngột ngạt. Tác giả miêu tả nơi này như “một khu chợ của lòng tham và sự nghi kỵ, nơi mỗi người đều là đối thủ”. Hà Hồng Diễm, sau khi không khiến Lăng Mặc mất bình tĩnh, càng thêm tức giận. Cô ta khoe khoang về nhiệm vụ cấp A mà đội của mình nhận, ám chỉ Lăng Mặc và Mộc Thần sẽ thất bại thảm hại. Tác giả miêu tả sự kiêu ngạo của cô như “một con rắn độc, phun nọc để hạ gục đối thủ trước khi cắn”. Lăng Mặc không phản ứng, khiến Hà Hồng Diễm càng thêm bực bội. Cô ta rời đi cùng đội của mình, không quên ném lại một ánh mắt đầy thù địch. Tác giả làm nổi bật sự khác biệt trong cách ứng xử: “Hà Hồng Diễm dùng lời nói như vũ khí, còn Lăng Mặc dùng sự im lặng để khống chế trận chiến”. Mộc Thần, dù khó chịu, vẫn phải thừa nhận rằng Lăng Mặc đã xử lý tình huống một cách thông minh, tránh xung đột không cần thiết. Trong lúc đăng ký, Lăng Mặc chú ý đến hệ thống lưu trữ hồ sơ của Niết Bàn. Tác giả miêu tả anh như “một tên trộm đang tìm kiếm kẽ hở trong két sắt”. Anh nhận ra rằng hồ sơ của các thành viên, bao gồm cả nhóm thí nghiệm, có thể được lưu tại đây. Điều này khiến anh nảy ra ý định tìm cách tiếp cận, nhưng với lính gác và camera giám sát, việc trộm hồ sơ là gần như bất khả thi. Tác giả làm nổi bật sự thận trọng của Lăng Mặc: “Anh không bao giờ hành động mà không có kế hoạch, nhưng kế hoạch của anh luôn linh hoạt như nước”. Mộc Thần, trong lúc điền hồ sơ, cố che giấu thông tin của mình, khiến Lăng Mặc trêu chọc về “chữ viết như gà bới”. Tác giả miêu tả khoảnh khắc này như “một chút thư giãn giữa cơn bão, giúp họ giữ vững tinh thần”. Khi được dẫn lên tầng, Lăng Mặc và Mộc Thần hỏi người dẫn đường – một dị năng giả hệ cường hóa – về tình hình nhiệm vụ. Người này tiết lộ rằng trụ sở đang tăng cường nhiệm vụ do một sự kiện liên quan đến “khu vực trung bộ”. Tác giả làm nổi bật sự tò mò của Lăng Mặc: “Anh như một nhà thám hiểm, luôn muốn biết những gì nằm ngoài tầm mắt”. Cuối chương, Lăng Mặc và Mộc Thần đến khu vực nhiệm vụ, nơi các bảng thông báo đầy giấy ghi chi tiết công việc. Tác giả miêu tả cảnh này như “một sàn đấu giá, nơi mỗi nhiệm vụ là một cơ hội để sống hoặc chết”. Lăng Mặc nhận ra rằng đây là cơ hội để anh tìm hiểu thêm về Niết Bàn, nhưng cũng là thách thức để giữ bí mật danh tính. --- 

Chương 725: Không giống như ta tưởng

Chương 725 tập trung vào cuộc đối thoại giữa Lăng Mặc, Mộc Thần và người dẫn đường về tình hình bên ngoài Hắc Thủy. Bối cảnh là hành lang dẫn đến khu vực văn phòng, với không khí yên tĩnh nhưng đầy áp lực. Tác giả miêu tả không gian này như “một mê cung của sự im lặng, nơi mỗi tiếng bước chân đều vang vọng như lời cảnh báo”. Người dẫn đường tiết lộ rằng khu vực trung bộ – nơi có các tỉnh đông dân – đang hình thành một liên minh nhân loại, và có thể đã liên lạc với Niết Bàn. Thông tin này khiến Lăng Mặc và Mộc Thần ngạc nhiên. Tác giả làm nổi bật sự tò mò của họ: “Họ như những người lạc đường, bất ngờ tìm thấy một tấm bản đồ mơ hồ”. Lăng Mặc hỏi thêm về thời gian liên minh đến Hắc Thủy, nhưng người dẫn đường chỉ trả lời mơ hồ, cho rằng họ có thể bị chậm trễ do zombie. Tác giả miêu tả ánh mắt của Lăng Mặc lúc này như “một hồ nước sâu, ẩn chứa những tính toán không ai thấy”. Anh nhận ra rằng tình hình bên ngoài phức tạp hơn anh tưởng, và Niết Bàn có thể đang chuẩn bị cho một thay đổi lớn. Mộc Thần, dù cũng tò mò, lại lo lắng về tương lai của nhân loại trong một thế giới đầy zombie. Tác giả miêu tả tâm trạng của anh như “một người lính, biết rằng chiến tranh chưa kết thúc mà đã mệt mỏi”. Tại văn phòng nhân sự, Lăng Mặc và Mộc Thần gặp Lê trưởng phòng – một người đàn ông béo phì, không phải dị năng giả. Tác giả miêu tả ông ta như “một cỗ máy giấy tờ, chậm chạp nhưng chính xác”. Lê trưởng phòng kiểm tra hồ sơ và xác nhận thân phận của Mộc Thần, nhưng không tìm thấy thông tin về Lăng Mặc. Mộc Thần, theo kế hoạch, giả vờ giải thích rằng Lăng Mặc là thành viên mới của Đông Minh. Tác giả miêu tả màn diễn của anh như “một vũ điệu trên dây, vừa nguy hiểm vừa cần sự khéo léo”. Lê trưởng phòng từ chối để họ gia nhập trụ sở, giải thích rằng thành viên mới phải được tuyển chọn qua quy trình nghiêm ngặt. Tác giả miêu tả sự thất vọng của Mộc Thần như “một người vừa chạy marathon chỉ để phát hiện đích đến đã bị dời đi”. Lăng Mặc, ngược lại, vẫn giữ vẻ bình tĩnh, như thể đã đoán trước kết quả. Cuối chương, Mộc Thần chuẩn bị tiết lộ một “quả bom” về Đông Minh, khiến không khí trở nên căng thẳng. Tác giả miêu tả khoảnh khắc này như “một cơn bão sắp đổ, và Lăng Mặc là người cầm ô”. --- 

Chương 726: Ta sẽ giả vờ ngắm cảnh

Chương 726 là cao trào khi Mộc Thần tiết lộ rằng chi nhánh Đông Minh đã bị phá hủy hoàn toàn. Bối cảnh là văn phòng nhân sự, với không khí ngột ngạt như “một phòng xét xử, nơi mỗi lời nói đều có thể là bản án”. Mộc Thần, với diễn xuất đỉnh cao, giả vờ đau đớn kể lại câu chuyện: một nhóm nhỏ đã tấn công Đông Minh, giết chết phần lớn thành viên, và số còn lại chạy trốn. Tác giả miêu tả màn trình diễn của anh như “một diễn viên bi kịch, khiến khán giả quên rằng đây chỉ là sân khấu”. Lăng Mặc, ngồi bên cạnh, suýt bật cười vì sự “nhập vai” của Mộc Thần, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản. Tác giả miêu tả anh như “một đạo diễn, để diễn viên tự do tung hoành nhưng luôn nắm quyền kiểm soát”. Lê trưởng phòng và người dẫn đường sững sờ, không thể tin rằng một chi nhánh lớn lại sụp đổ dễ dàng. Họ chất vấn Mộc Thần, nhưng anh khéo léo trả lời mơ hồ, khiến họ không tìm ra kẽ hở. Tác giả làm nổi bật sự thông minh của Mộc Thần: “Anh ta như một con cáo, biết cách lẩn tránh bẫy của thợ săn”. Khi Lê trưởng phòng hỏi về “Số 1” – một thí nghiệm quan trọng của Niết Bàn, Mộc Thần giả vờ không biết rõ, nói rằng nó có thể đã trốn thoát. Tác giả miêu tả sự hoảng loạn của Lê trưởng phòng như “một người vừa mất đi viên ngọc quý, chỉ muốn lao ra tìm ngay lập tức”. Lăng Mặc thầm khen ngợi kế hoạch của mình: bằng cách che giấu cái chết của Số 1, anh đã chuyển hướng sự chú ý của Niết Bàn, tạo cơ hội cho mình hành động. Tác giả làm nổi bật sự mưu mẹo của anh: “Lăng Mặc như một kỳ thủ, luôn đi trước đối thủ ba nước cờ”. Sau cuộc nói chuyện, Lê trưởng phòng rời đi để báo cáo, còn Lăng Mặc và Mộc Thần được dẫn đến khu ký túc xá. Tác giả miêu tả khu vực này như “một khách sạn xa hoa giữa ngày tận thế, nơi sự thoải mái chỉ là lớp vỏ che giấu nguy hiểm”. Mộc Thần lo lắng rằng họ sẽ bị chú ý, nhưng Lăng Mặc trấn an rằng anh sẽ giữ vai “người mới vô hại”. Tác giả miêu tả sự tự tin của anh như “một người chơi cờ, biết rằng ván này mình sẽ thắng”. --- 

Chương 727: Lá chắn cũng không thể dùng như vậy!

Chương 727 tập trung vào việc Lăng Mặc và Mộc Thần ổn định tại ký túc xá. Bối cảnh là một tòa nhà được cải tạo thành khu ở cao cấp, với các phòng tiện nghi bất ngờ. Tác giả miêu tả nơi này như “một ốc đảo giữa sa mạc, nhưng mỗi giọt nước đều có thể chứa độc”. Mộc Thần, dù ấn tượng với điều kiện sống, vẫn lo lắng về việc bị các thành viên Niết Bàn để ý. Anh phàn nàn rằng Lăng Mặc đang dùng mình làm “lá chắn”, khiến tác giả miêu tả anh như “một người lính bị đẩy ra làm bia đỡ đạn, vừa bất mãn vừa bất lực”. Lăng Mặc, ngược lại, tỏ ra thoải mái. Anh giải thích rằng sau khi tin Đông Minh bị phá hủy lan ra, Mộc Thần sẽ không còn bị coi thường, mà trở thành “tàn quân đáng thương”. Tác giả miêu tả sự trêu chọc của Lăng Mặc như “một nhát dao nhẹ, vừa đau vừa buồn cười”. Mộc Thần tức giận, nhưng không thể phản bác, vì kế hoạch của Lăng Mặc rõ ràng đang có hiệu quả. Trong lúc đi qua hành lang, họ gặp vài thành viên Niết Bàn, bao gồm một phụ nữ có vẻ giống Hà Hồng Diễm. Tác giả miêu tả cô ta như “một con mèo hoang, luôn sẵn sàng cào bất kỳ ai đi ngang”. Mộc Thần lo lắng về những rắc rối tương tự, nhưng Lăng Mặc trấn an rằng họ sẽ không ở lại lâu. Tác giả làm nổi bật sự tự tin của anh: “Lăng Mặc như một kẻ du hành, biết rõ điểm đến dù con đường đầy chông gai”. Cuối chương, Lăng Mặc bắt đầu lên kế hoạch khám phá trụ sở. Anh nhận ra rằng với số lượng dị năng giả và hệ thống phòng thủ, việc sử dụng tinh thần lực là quá nguy hiểm. Tác giả miêu tả sự thận trọng của anh như “một thợ săn, biết rằng mỗi bước sai đều có thể đánh thức con mồi”. Anh quyết định sẽ tìm cách khác để tiếp cận nhóm thí nghiệm, đặt nền móng cho các chương tiếp theo. --- 

Chương 728: Lải nhải thì thôi, còn đeo bám không rời

Chương 728 chuyển sang góc nhìn của Hứa Thư Hàn và ba nữ zombie – Diệp Luyến, Hạ Na, và Lý Nhã Lâm – tại một tòa nhà gần trụ sở Niết Bàn. Bối cảnh là một căn phòng tối, với Hứa Thư Hàn đứng bên cửa sổ, lo lắng nhìn về phía Đại học Y khoa. Tác giả miêu tả cô như “một con chim bị nhốt, vừa khao khát tự do vừa sợ hãi bầu trời”. Hứa Thư Hàn lo lắng về kế hoạch của Lăng Mặc, đồng thời sợ hãi viễn cảnh mình sẽ biến thành zombie mất lý trí. Tác giả làm nổi bật nỗi sợ của cô: “Đối với cô, biến dị không chỉ là cái chết, mà là mất đi chính mình”. Trong khi đó, ba nữ zombie đang chuẩn bị cho vai trò hậu援. Diệp Luyến luyện tập với một chiếc đũa trước gương, dùng tốc độ và phản xạ của zombie để cải thiện kỹ năng. Tác giả miêu tả cô như “một vũ công bóng tối, mỗi động tác đều là một điệu nhảy với tử thần”. Hạ Na, trong phòng tắm, đối mặt với hai nhân cách của mình – Hắc Na và Na Na – khi nhìn vào gương. Tác giả miêu tả sự xung đột này như “một trận chiến nội tâm, nơi hai linh hồn tranh giành một cơ thể”. Hạ Na đang cố gắng hấp thụ tổ virus của một zombie cấp vương, nhưng lo lắng về hậu quả biến dị. Lý Nhã Lâm, ngồi trong phòng ngủ, đang hấp thụ tổ virus của một sinh vật biến dị. Tác giả miêu tả cô như “một con rắn lột da, vừa đẹp đẽ vừa đáng sợ”. Mắt cô chuyển màu hổ phách, cho thấy sự tiến hóa đang diễn ra. Lăng Mặc, từ xa, chuyển đổi tầm nhìn sang Diệp Luyến và suýt giật mình khi thấy cô bị “tấn công” bởi đũa. Tác giả miêu tả phản ứng của anh như “một người cha thấy con mình gặp nguy, chỉ để phát hiện đó là trò chơi”. Lăng Mặc cũng liên lạc với Vu Thi Nhiên và Hắc Tơ qua tinh thần lực. Hắc Tơ, với tính cách lải nhải, trêu chọc rằng Vu Thi Nhiên muốn “ăn” Lăng Mặc. Tác giả miêu tả Hắc Tơ như “một con quỷ nhỏ, luôn tìm cách khuấy động tâm trí người khác”. Lăng Mặc, dù khó chịu, vẫn giữ bình tĩnh, nhưng bắt đầu nghi ngờ ý định của Hắc Tơ. Tác giả làm nổi bật sự cảnh giác của anh: “Anh như một người chơi cờ, luôn đề phòng những nước đi ẩn giấu”. --- 

Chương 729: U linh trong ống dẫn

Chương 729 tập trung vào kế hoạch thâm nhập của Lăng Mặc tại trụ sở Niết Bàn. Bối cảnh là căn phòng ký túc xá, nơi anh kiểm tra từng góc để tìm cách hành động. Tác giả miêu tả anh như “một tên trộm chuyên nghiệp, luôn tìm kẽ hở trong bức tường thép”. Nhận ra rằng tinh thần lực không thể sử dụng bừa bãi, Lăng Mặc quyết định dùng con thủy mẹ như một “robot do thám”. Tác giả miêu tả thủy mẹ như “một viên ngọc sống, nhỏ bé nhưng chứa đựng sức mạnh vô hình”. Lăng Mặc dùng tinh thần lực để điều khiển thủy mẹ, đưa nó vào ống dẫn trên trần nhà. Tác giả miêu tả quá trình này như “một cuộc phiêu lưu trong bóng tối, nơi mỗi bước đều là canh bạc”. Thủy mẹ di chuyển nhanh, cho phép Lăng Mặc cảm nhận các luồng tinh thần lực trong trụ sở. Anh phát hiện nhiều dị năng giả, bao gồm cả những lính gác ở khu vực cấm. Tác giả miêu tả cảm giác của anh như “một bóng ma, lướt qua thế giới của người sống mà không bị phát hiện”. Trong khi đó, một nhóm khác xuất hiện ở thành phố Thúy Hồ, tìm kiếm dấu vết của Lăng Mặc. Nhóm này, gồm một cô gái dùng dao cong và một người đàn ông, đang thực hiện nhiệm vụ liên quan đến liên minh trung bộ. Tác giả miêu tả cô gái như “một cơn gió, vừa mạnh mẽ vừa khó đoán”. Họ thất bại trong việc tìm Lăng Mặc, nhưng quyết định đến trụ sở Niết Bàn, tạo tiền đề cho xung đột sau này. Cuối chương, Lăng Mặc điều khiển thủy mẹ đến gần khu vực nhóm thí nghiệm, cảm nhận được mùi máu và virus. Tác giả miêu tả không khí như “một nhà xác, nơi sự sống và cái chết hòa quyện”. Anh biết mình đang tiến gần đến mục tiêu, nhưng cũng nhận ra nguy cơ ngày càng lớn. --- 

Chương 730: Thăm dò

Chương 730 là cao trào khi Lăng Mặc đưa thủy mẹ vào khu vực nhóm thí nghiệm. Bối cảnh là một hành lang tối tăm, với các cửa phòng đóng kín và rèm đen che kín cửa sổ. Tác giả miêu tả nơi này như “một hầm mộ, nơi bí mật được chôn vùi dưới bóng tối”. Lăng Mặc cẩn thận điều khiển thủy mẹ, tránh các lính gác và một dị năng giả hệ tinh thần. Tác giả miêu tả sự tập trung của anh như “một người đi dây, biết rằng chỉ một sai lầm là rơi xuống vực”. Anh tạo ra tiếng động để đánh lạc hướng lính gác, cho phép thủy mẹ lẻn vào hành lang. Tác giả miêu tả kế hoạch này như “một nước cờ táo bạo, nhưng được tính toán hoàn hảo”. Trong hành lang, Lăng Mặc phát hiện một phụ nữ mặc áo blouse trắng, có thể là thành viên nhóm thí nghiệm. Cô ta suýt phát hiện thủy mẹ, khiến Lăng Mặc toát mồ hôi lạnh. Tác giả miêu tả khoảnh khắc này như “một con mèo rình chuột, chỉ cần con chuột động là bị tóm”. Lăng Mặc dùng tinh thần lực để mở khóa một căn phòng, một nhiệm vụ đòi hỏi sự chính xác cao. Tác giả miêu tả quá trình này như “một ca phẫu thuật, nơi mỗi động tác đều quyết định sống chết”. Khi thủy mẹ vào phòng, Lăng Mặc phát hiện một luồng tinh thần lực, báo hiệu có người bên trong. Anh lập tức dừng lại, chờ đợi phản ứng. Tác giả miêu tả sự căng thẳng của anh như “một người thợ săn, biết rằng con mồi có thể quay lại cắn mình bất cứ lúc nào”. Cuối chương, Lăng Mặc chuẩn bị khám phá căn phòng, biết rằng mình đang tiến gần đến bí mật của nhóm thí nghiệm. Tác giả làm nổi bật quyết tâm của anh: “Lăng Mặc không bao giờ lùi bước, vì anh biết rằng phía sau bóng tối luôn có ánh sáng”. 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Earn Money Online. How to earn How to make money with a Paid To Click website. Whats the website have higher payment and Reliable.

Hướng dẫn đăng kí Paypal và dùng Visa Card của ACB

FANBOX trang xã hội có thể kiếm được tiền tương tự như intichat