701-710
Chương 701: Bom ném một lần
Chương 701 mở đầu với cảnh Lăng Mặc đối mặt với tình huống kỳ quái trong hành lang nhân viên của trung tâm thương mại ở Thúy Hồ. Bối cảnh là một không gian tối tăm, với mùi máu và không khí nặng nề từ virus. Lăng Mặc vừa kéo Mộc Thần trở lại bên cạnh sau khi anh ta bị ảo giác khống chế, trong khi Hắc Ti, thông qua cơ thể Vu Thi Nhiên, đang lẩm bẩm với bức tường, tưởng rằng mình đang đối thoại với một bóng ma. Tác giả miêu tả Hắc Ti như “một diễn viên độc thoại trong bóng tối, vừa thông minh vừa ngớ ngẩn”. Hắc Ti nhận ra đó chỉ là ảo ảnh, nhưng vẫn cố tình nói chuyện để thử phản ứng, cho thấy trí tuệ vượt trội của cô, dù đôi khi hơi “lố”. Lăng Mặc, với vẻ mặt đầy bất lực, nhận ra Hắc Ti đã nhìn thấu ảo giác, nhưng vẫn không thể không phàn nàn về sự “vô tổ chức” của cô. Anh gọi cô là “thú cưng không biết lớn nhỏ”, nhưng cũng ngầm khâm phục khả năng phân tích của cô. Hắc Ti thậm chí còn nghi ngờ ảo ảnh có thể là Lăng Mặc giả dạng, điều này khiến anh vừa tức vừa buồn cười, nhưng cũng làm nổi bật sự nhạy bén của cô trong việc phân biệt thật giả. Để giải quyết tình hình, Lăng Mặc điều khiển zombie nhí tiến đến chỗ Vu Thi Nhiên, nhưng nhận ra việc khống chế cô sẽ khó khăn, đặc biệt khi Hắc Ti đang nắm quyền kiểm soát cơ thể. Anh lo lắng rằng nếu dùng lực mạnh, zombie nhí có thể bị thương, còn nếu tấn công bằng xúc tu tinh thần, Hắc Ti có thể phản kháng. Cuối cùng, anh quyết định tập trung tìm kiếm kẻ đứng sau ảo giác, để lại Hắc Ti tiếp tục “độc thoại” với bức tường. Trong quá trình tìm kiếm, Lăng Mặc dần bình tĩnh lại sau cú sốc ban đầu. Anh phân tích rằng ảo giác này tuy mạnh, nhưng thiếu “sức sống”, như thể không có ai điều khiển trực tiếp. Điều này làm anh nghi ngờ về động cơ của kẻ thù: tại sao không tấn công trực tiếp mà để họ tự rối loạn? Anh nhận ra rằng sự xuất hiện đồng thời của Mộc Thần và Vu Thi Nhiên trong ảo giác là một điểm bất hợp lý, vì zombie nhí – một con zombie không bị ảnh hưởng bởi ảo giác – đang ở ngay bên cạnh. Điều này khiến anh càng thêm bối rối, cảm thấy “mọi thứ như một trò đùa đầy lỗ hổng”. Lăng Mặc tiếp tục điều khiển zombie nhí lục soát các phòng, và phát hiện hai vết máu tươi trên tường gần khu vệ sinh. Anh suy đoán kẻ thù có thể đang ẩn nấp ở đó, vì khu vệ sinh với nhiều gian là nơi lý tưởng để trốn. Tác giả miêu tả không gian khu vệ sinh như “một mê cung nhỏ, nơi mỗi cánh cửa đều có thể ẩn chứa cái chết”. Khi zombie nhí tiến vào, một mùi lạ thoang thoảng xuất hiện, dẫn cô đến một gian kín. Không phát hiện sóng tinh thần, nhưng Lăng Mặc vẫn cẩn thận, điều khiển zombie nhí đá tung cửa. Cánh cửa vỡ tan, và bên trong là một bóng người bẩn thỉu ngồi trên bồn cầu. Zombie nhí nhanh chóng siết cổ người này, nhưng Lăng Mặc lập tức nhận ra điều bất thường: đó là một xác zombie đã chết, với đôi mắt đỏ vô hồn nhìn chằm chằm anh. Tác giả miêu tả khoảnh khắc này như “một phát súng vào bóng tối, chỉ để nhận ra mục tiêu đã chết từ lâu”. Lăng Mặc sững sờ, không thể tin rằng kẻ đặt bẫy lại là một con zombie, và nó đã chết. Trong lúc kiểm tra, anh phát hiện một vết thương trên tay xác zombie, nhưng không có manh mối nào khác. Anh càng thêm bối rối, tự hỏi: “Một con zombie chết làm sao tạo ra ảo giác?” Tác giả làm nổi bật sự hoang mang của Lăng Mặc, như “một nhà khoa học đối mặt với hiện tượng không thể giải thích”. Đồng thời, ở một tòa nhà đối diện, một bóng người bí ẩn xuất hiện, quan sát trung tâm thương mại. Hắn lẩm bẩm về việc đã hiểu được Lăng Mặc là “loại người gì”, và tiết lộ kế hoạch dùng zombie chết để giữ chân nhóm Lăng Mặc, chờ “đặc sản của Thúy Hồ” xuất hiện. Tác giả miêu tả bóng người này như “một con nhện giăng tơ, kiên nhẫn chờ con mồi tự chui vào lưới”, làm tăng cảm giác nguy hiểm. Bóng người cười lớn, tiết lộ rằng Thúy Hồ sẽ biến nhóm Lăng Mặc thành “món ăn ngon nhất”. Hắn đặc biệt nhắm đến một “món ngon thực sự”, ám chỉ một nhân vật quan trọng trong nhóm, có thể là Diệp Luyến hoặc Hạ Na. Cuối chương, Lăng Mặc, dù vẫn sốc, quyết tâm điều tra rõ nguyên nhân ảo giác, nhận ra rằng xác zombie này có thể là chìa khóa. Anh tự nhủ: “Dù là gì, tôi sẽ tìm ra sự thật.” ---
Chương 702: Sát cơ trong nhà vệ sinh
Chương 702 tiếp tục với cảnh Lăng Mặc phân tích xác zombie trong khu vệ sinh. Bối cảnh là gian phòng nhỏ, với ánh sáng yếu ớt và mùi máu hòa lẫn với thứ mùi lạ. Tác giả miêu tả Lăng Mặc như “một nhà thám tử đứng trước câu đố chết người, vừa tò mò vừa cảnh giác”. Anh kiểm tra kỹ xác zombie, nhận ra nó chỉ là một “vỏ bọc”, với một vết thương nhỏ trên tay nhưng không có dấu hiệu bị tấn công. Điều này khiến anh nghi ngờ rằng xác zombie là một “quả bom ném một lần”, được thiết kế để phát tán ảo giác. Lăng Mặc nhận ra rằng kẻ đứng sau đã không hủy xác, một hành động bất cẩn hoặc cố ý. Anh suy đoán rằng đây có thể là một cuộc thử nghiệm, nhằm quan sát phản ứng của nhóm anh. Tác giả làm nổi bật sự sắc bén của Lăng Mặc: “Hắn không phải kẻ mạnh nhất, nhưng luôn biết tận dụng mọi cơ hội để lật ngược tình thế.” Anh điều khiển zombie nhí ngửi kỹ mảnh vải dính chất lỏng từ xác, phát hiện đó là hỗn hợp máu virus và một chất lạ, không giống bất kỳ loại thuốc nào anh từng biết. Điều này càng làm sâu sắc thêm bí ẩn về loại zombie có khả năng tiết ra chất gây ảo giác. Trong lúc đó, Hắc Ti vẫn đang lảm nhảm ngoài hành lang, dần thoát khỏi ảo giác. Khi Lăng Mặc đóng cửa khu vệ sinh, mùi khí bị chặn lại, và Hắc Ti tỉnh táo hoàn toàn. Tác giả miêu tả cô như “một đứa trẻ vừa tỉnh dậy từ cơn mơ, nhưng vẫn sẵn sàng gây rắc rối”. Hắc Ti nhận ra zombie nhí có liên quan đến Lăng Mặc, nhưng kìm nén bản năng tấn công, thay vào đó quan sát với vẻ tò mò. Lăng Mặc, dù bận rộn, vẫn cảm thấy bất an, đặc biệt khi nghe tiếng động từ cầu thang. Anh vội kéo Mộc Thần dậy, nhưng nhận ra anh ta vẫn còn bị ảnh hưởng bởi ảo giác. Tác giả miêu tả Mộc Thần như “một con rối bị giật dây, không còn tỉnh táo để nhận ra nguy hiểm”. Lăng Mặc quyết định kiểm tra tình hình bên ngoài qua góc nhìn của Diệp Luyến, và phát hiện một sự thật đáng sợ: trung tâm thương mại đã bị hàng trăm zombie bao vây, tất cả đều trong trạng thái cuồng bạo. Tác giả miêu tả cảnh này như “một cơn sóng thần bằng máu, cuốn theo mọi sự sống”. Anh nhận ra rằng ảo giác chỉ là một phần của kế hoạch lớn hơn: giữ chân họ để zombie tấn công. Cuối chương, Lăng Mặc nhận ra rằng kẻ thù đã lợi dụng thời gian để kích hoạt một “cơ chế” lớn hơn, khiến zombie trong khu vực trở nên cuồng loạn. Anh tự nhủ: “Đây không chỉ là bẫy, mà là một cuộc săn lùng có tổ chức.” Tác giả kết thúc bằng hình ảnh Lăng Mặc đứng trước cánh cửa, sẵn sàng đối mặt với nguy hiểm, nhưng lòng đầy lo lắng cho Diệp Luyến và các cô gái. ---
Chương 703: Trạng thái bạo động
Chương 703 đưa người đọc vào cảnh chiến đấu khốc liệt trong trung tâm thương mại. Bối cảnh là khu vực tầng bán quần áo, nơi Diệp Luyến, Hạ Na, và Lý Nhã Lâm đối mặt với hàng trăm zombie cuồng bạo. Tác giả miêu tả cảnh này như “một lò sát sinh, với máu tươi và tiếng gầm vang khắp không gian”. Zombie lao tới không ngừng, bất chấp sự hiện diện của Diệp Luyến – một zombie cấp bá chủ, vốn có thể khiến zombie thường sợ hãi. Điều này làm nổi bật sự bất thường của tình hình. Lăng Mặc, qua góc nhìn của Diệp Luyến, nhận ra rằng zombie bị ảnh hưởng bởi một loại virus mới, khiến chúng mất kiểm soát và tấn công điên cuồng. Anh so sánh chúng với “những cỗ máy chiến đấu không biết mệt mỏi, chỉ biết hủy diệt”. Anh cũng nhận ra rằng mình vẫn bị ảnh hưởng bởi khí chất từ khu vệ sinh, làm giảm khả năng cảm nhận. Điều này khiến anh càng thêm lo lắng, đặc biệt khi thấy Hứa Thư Hàn đang run rẩy, cố gắng kìm nén bản năng zombie của mình. Hứa Thư Hàn, đứng dựa vào tường, bị kích thích bởi mùi máu và tiếng chiến đấu. Tác giả miêu tả cô như “một ngọn lửa sắp bùng cháy, chỉ cần một tia lửa là đủ để thiêu rụi lý trí”. Cô nghe thấy tiếng tim đập và máu chảy trong cơ thể, cảm giác muốn xông vào chiến đấu ngày càng mạnh. Tuy nhiên, cô cố gắng tự nhắc nhở mình phải giữ nhân tính, dù đang dần bị virus chi phối. Trong đó, Lăng Mặc nhận ra rằng mục tiêu chính của kẻ thù là kéo dài thời gian, chờ zombie tiêu diệt họ. Anh quyết định để Vu Thi Nhiên và Tiểu Bạch ẩn nấp ngoài đường, quan sát tình hình và sẵn sàng hỗ trợ. Tuy nhiên, anh nhận thấy cả Diệp Luyến và Vu Thi Nhiên đều có dấu hiệu bất ổn, như thể virus đang tác động lên cả zombie cao cấp. Tác giả miêu tả cảm giác bất an của Lăng Mặc như “một sợi dây căng chặt, chỉ cần chạm nhẹ là đứt”. Mộc Thần, vừa tỉnh lại, bắt đầu có hành vi bất thường. Anh cảm thấy nóng bức và bồn chồn, không chú ý đến lời cảnh báo của Lăng Mặc về việc bị zombie bao vây. Tác giả miêu tả Mộc Thần như “một người say, bị dẫn dắt bởi bản năng mà không nhận ra”. Anh bất ngờ nhìn thấy đôi mắt đỏ rực trong bóng tối, tưởng đó là Lăng Mặc, và nảy sinh ý định tấn công. Khi Lăng Mặc đang tập trung vào tình hình bên ngoài, Mộc Thần lặng lẽ nhặt dao và giơ lên, chuẩn bị đâm vào lưng anh. Tuy nhiên, Lăng Mặc đã đề phòng từ trước. Zombie nhí, ẩn trong bóng tối, nhanh chóng tấn công và đánh ngất Mộc Thần. Tác giả miêu tả khoảnh khắc này như “một đòn đánh từ bóng tối, cứu Lăng Mặc khỏi lưỡi dao vô hình”. Lăng Mặc thở phào, nhận ra rằng virus không chỉ khiến zombie cuồng loạn, mà còn khiến con người tự tấn công lẫn nhau. Anh tự nhủ: “Đây là một loại virus của sự hủy diệt, biến mọi người thành kẻ thù của chính mình.” ---
Chương 704: Lạc vào trại chăn nuôi
Chương 704 chuyển sang góc nhìn của Hắc Ti và Tiểu Bạch, khi họ được giao nhiệm vụ tìm kiếm dấu vết bên ngoài trung tâm thương mại. Bối cảnh là con phố hoang tàn, với những chiếc xe rỉ sét và không gian gần như không còn bóng zombie. Tác giả miêu tả Hắc Ti như “một bóng ma nhỏ bé, di chuyển nhanh như chớp trong bóng tối”. Cô điều khiển cơ thể Vu Thi Nhiên, leo lên một tòa nhà và phát hiện xác một chiếc trực thăng đâm vào tường. Hắc Ti kiểm tra xác máy bay, nhận ra nó đã bị cháy và hư hỏng nặng, nhưng vẫn còn một thi thể tương đối nguyên vẹn. Cô phát hiện hai vết đạn trên đầu thi thể, xác nhận rằng phi hành đoàn đã tự sát hoặc bị đồng đội giết chết. Tác giả miêu tả cảnh này như “một bằng chứng câm lặng về sự tuyệt vọng, nơi con người trở thành kẻ thù của nhau”. Điều này củng cố giả thuyết của Lăng Mặc rằng Thúy Hồ là một khu vực nguy hiểm vì virus gây cuồng loạn. Lăng Mặc, thông qua góc nhìn của Hắc Ti, nhận ra rằng virus bạo động (violent virus) là nguyên nhân khiến phi hành đoàn của Không quân đoàn thất bại. Anh suy đoán rằng virus này không lây nhiễm trực tiếp, mà kích thích bản năng bạo lực, khiến con người và zombie tự hủy diệt lẫn nhau. Tác giả miêu tả sự nhận ra này như “một tia sáng trong bóng tối, nhưng đi kèm là nỗi sợ hãi về sự thật”. Anh nhận ra rằng trung tâm thương mại đã trở thành một “trại chăn nuôi”, nơi một sinh vật bí ẩn kích thích zombie tự giết nhau để tạo ra “thức ăn” chất lượng cao. Lăng Mặc nghi ngờ rằng sinh vật này đang ẩn nấp trong trung tâm thương mại, và virus bạo động được kích hoạt khi anh bị mắc kẹt trong ảo giác. Anh lo lắng rằng Diệp Luyến, Hạ Na, và Lý Nhã Lâm – những zombie cao cấp – sẽ trở thành mục tiêu chính của sinh vật này, vì chúng là “món ăn” lý tưởng. Tác giả miêu tả nỗi lo của Lăng Mặc như “một lưỡi dao sắc lạnh, đâm vào tim anh mỗi khi nghĩ đến các cô gái”. Để đối phó, Lăng Mặc ra lệnh cho Hắc Ti rải virus gel trên đường, nhưng chỉ thu hút được vài zombie gần đó. Anh nhận ra rằng chỉ có sinh vật sống, đặc biệt là zombie cao cấp, mới có thể kích thích đám đông zombie. Anh quyết định không để Diệp Luyến làm mồi nhử, mà chuyển sang tìm kiếm sinh vật trong trung tâm. Tác giả miêu tả quyết định này như “một canh bạc, nơi Lăng Mặc phải đánh cược với thời gian và mạng sống”. Cuối chương, Lăng Mặc nhận ra rằng mình đã bỏ sót một khu vực quan trọng: trần nhà. Anh nhớ lại xác chết treo trên trần khi vào trung tâm, và điều khiển zombie nhí kiểm tra. Khi phát hiện một thi thể với phần hậu não bị khoét rỗng, anh biết rằng sinh vật nguy hiểm đang ẩn trên trần. Tác giả kết thúc bằng hình ảnh: “Lăng Mặc nhìn lên trần nhà, như thể thấy một bóng ma đang rình rập, sẵn sàng nuốt chửng tất cả.” ---
Chương 705: Con quái vật có hệ thống
Chương 705 tập trung vào nỗ lực của Lăng Mặc để đối mặt với sinh vật trên trần nhà. Anh gọi nó là “quái vật” vì không xác định được nó là zombie hay biến thú. Bối cảnh là hành lang tối tăm, với tiếng gầm của zombie vọng từ xa. Tác giả miêu tả Lăng Mặc như “một thợ săn trong bóng tối, mỗi bước đều là một nhịp tim của sự sống”. Anh kéo Mộc Thần đến góc tường và điều khiển zombie nhí tiến vào khu vực đông zombie để tìm kiếm. Lăng Mặc sử dụng xúc tu tinh thần để dò tìm sóng động tinh thần trên trần, tận dụng khả năng tập trung cao độ của mình. Tác giả làm nổi bật kỹ năng của anh: “Với Lăng Mặc, tinh thần là vũ khí sắc bén nhất, có thể xuyên qua mọi ảo ảnh.” Tuy nhiên, sự hiện diện của hàng trăm zombie làm nhiễu sóng, khiến việc dò tìm trở nên khó khăn. Anh phải tăng cường năng lượng tinh thần, dù biết điều này có thể khiến anh kiệt sức. Cuối cùng, anh phát hiện một sóng động mạnh trên trần, cách zombie nhí 20 mét. Tác giả miêu tả khoảnh khắc này như “một tia sét đánh vào bóng tối, soi sáng mục tiêu chết chóc”. Lăng Mặc cẩn thận di chuyển xúc tu, tránh đánh động quái vật. Anh nhận ra rằng quái vật này mạnh hơn “Người Chim”, có thể là cấp vương giả trở lên, và có khả năng ẩn nấp hoàn hảo. Để đối phó, Lăng Mộc điều khiển zombie nhí đến gần Diệp Luyến, xác định vị trí các cô gái, rồi đưa Mộc Thần ra ngoài, giao cho Vu Thi Nhiên và Tiểu Bạch trông coi. Anh dặn Vu Thi Nhiên giữ Mộc Thần và cảnh giác với mọi sinh vật đến gần. Tác giả miêu tả Vu Thi Nhiên như “một cô bé bất mãn, nhưng vẫn trung thành với nhiệm vụ”. Cô phàn nàn về việc phải “trông trẻ”, nhưng vẫn làm theo lệnh. Quay lại trung tâm, Lăng Mặc điều khiển zombie nhí nhảy lên, đâm tay vào trần để tấn công quái vật. Tuy nhiên, anh tính sai khoảng cách, và đòn đánh trượt. Quái vật lập tức phản ứng, đuổi theo zombie nhí. Tác giả miêu tả cảnh truy đuổi như “một cuộc rượt đuổi trong bóng tối, nơi mỗi giây đều là lằn ranh giữa sống và chết”. Lăng Mặc dùng xúc tu mở cửa sắt, giúp zombie nhí chạy thoát, nhưng cô bị quái vật tấn công, chịu tổn thương nặng. Cuối chương, Lăng Mặc nhận ra rằng quái vật không thu hút sự chú ý của zombie, mà ẩn mình trong virus bạo động để săn mồi. Anh tự nhủ: “Con quái này có cả một hệ thống săn mồi, và tôi phải phá hủy nó.” Tác giả kết thúc bằng hình ảnh zombie nhí chạy về phía Lăng Mặc, với tiếng “cạch cạch” của quái vật ngay phía sau. ---
Chương 706: Tóc dài kinh dị
Chương 706 là cao trào khi Lăng Mặc đối mặt trực tiếp với quái vật. Bối cảnh là hành lang nhân viên, với ánh sáng mờ ảo và tiếng gầm của zombie từ xa. Tác giả miêu tả Lăng Mặc như “một chiến binh đứng trước tử thần, vừa sợ hãi vừa hưng phấn”. Zombie nhí, dù bị thương, vẫn chạy về phía anh, với quái vật đuổi sát phía sau. Lăng Mặc tập trung tinh thần, chuẩn bị đối đầu. Khi zombie nhí nhảy qua góc tường, quái vật xuất hiện: một khối “tóc dài” đen kịt, ướt sũng, giống như “một mái tóc phụ nữ vừa nhúng nước”. Tác giả miêu tả nó như “một cơn ác mộng sống, khiến người ta muốn hét lên vì kinh hãi”. Lăng Mặc sững sờ, nhận ra đây là một con biến thú, với cơ thể chính là một “bì sao” người bị chiếm đoạt, được điều khiển bởi đám “tóc dài” mọc từ đầu. Lăng Mặc sử dụng hàng chục xúc tu thực thể hóa để tấn công, đâm xuyên đám “tóc” và kéo nó xuống từ trần. Tuy nhiên, anh nhận ra rằng quái vật không chảy máu, chỉ tiết ra chất lỏng trong suốt. Tác giả miêu tả cảnh này như “một trận chiến với một sinh vật ngoài hành tinh, không tuân theo quy luật tự nhiên”. Zombie nhí cố kéo “tóc”, nhưng bị thương nặng, với một sợi tóc đâm vào tay, làm Lăng Mặc rùng mình. Quái vật đứng dậy, với “bì sao” cử động kỳ dị, được điều khiển bởi “tóc”. Lăng Mặc nhận ra rằng “tóc” mọc từ một “mũ đội đầu” đen, cố định trên bì sao và dùng để tấn công. Anh so sánh nó với Hắc Ti, nhưng thừa nhận rằng “nó kinh dị hơn gấp bội”. Anh tiếp tục tấn công, nhưng nhận ra rằng “mũ” có khả năng chống chịu cực cao, khó phá hủy. Cuối chương, Lăng Mặc lùi về phía khu vệ sinh, chuẩn bị kế hoạch mới. Anh nhận ra rằng quái vật không chỉ là một kẻ săn mồi, mà còn có “một hệ thống sinh tồn hoàn hảo”. Tác giả kết thúc bằng hình ảnh Lăng Mặc đứng trước cửa khu vệ sinh, với “tóc dài” đang tiến tới, “như một cơn ác mộng không thể tránh khỏi”. Anh tự nhủ: “Dù là gì, tôi sẽ khiến nó phải trả giá.” ---
Chương 707: Sự cố định của bộ tóc giả
Chương 707 tiếp tục là trận chiến căng thẳng giữa Lăng Mặc và “tóc giả” – tên gọi anh đặt cho quái vật. Bối cảnh vẫn là hành lang, với không khí nặng nề từ virus bạo động. Tác giả miêu tả Lăng Mặc như “một người đi trên dây, mỗi động tác đều là một canh bạc với tử thần”. Anh nhận ra rằng “tóc giả” không dễ bị tiêu diệt, với “mũ đội đầu” có khả năng chịu đòn kinh ngạc. Lăng Mặc tấn công “mũ đội đầu” bằng xúc tu thực thể hóa, nhắm vào phần mũi. Đòn đánh làm “mũ” lõm xuống, nhưng nhanh chóng phồng lên lại, như “một quả bóng cao su không thể phá”. Tác giả miêu tả sự thất vọng của Lăng Mặc như “một người đấm vào tường, chỉ để nhận ra tường không hề suy chuyển”. Anh nhận ra rằng “tóc giả” không chỉ có sức mạnh vật lý, mà còn tiết ra chất lỏng gây ảnh hưởng tinh thần, làm tăng cảm giác hưng phấn và mất kiểm soát. Lăng Mặc suy đoán rằng “bì sao” không chỉ là vỏ bọc, mà có thể chứa chất lỏng virus, giống như cách nhện tiêu hóa con mồi. Anh nhận ra rằng “tóc giả” đã biến nội tạng của bì sao thành chất lỏng bạo động, giải thích tại sao nó nhẹ bất thường. Tác giả miêu tả sự kinh hoàng của Lăng Mặc: “Như thể đối mặt với một con quái vật từ địa ngục, không có giới hạn của sự sống.” Để đối phó, Lăng Mặc tập trung tấn công khớp của bì sao, phá hủy cấu trúc xương để làm chậm quái vật. Anh sử dụng xúc tu liên tục đâm vào phần mũi của “mũ”, tạo ra một điểm yếu. Cuối cùng, một xúc tu xuyên thủng “mũ”, khiến “tóc giả” run rẩy vì đau đớn. Tác giả miêu tả khoảnh khắc này như “một mũi tên xuyên qua bóng tối, chạm vào tim của quái vật”. Tuy nhiên, “tóc giả” phản kháng mạnh mẽ, phá vỡ xúc tu và lao về phía Lăng Mặc. Cuối chương, zombie nhí kéo “tóc giả” ra xa, cứu Lăng Mặc. Anh nhận ra rằng “tóc giả” không chỉ mạnh về vật lý, mà còn có khả năng thao túng tinh thần thông qua virus. Tác giả kết thúc bằng suy nghĩ của Lăng Mặc: “Tôi đã chạm vào điểm yếu của nó, nhưng trận chiến chưa kết thúc.” ---
Chương 708: “Jellyfish” chạy trên sàn
Chương 708 là đỉnh điểm của trận chiến với “tóc giả”. Bối cảnh là hành lang, với không khí căng thẳng và mùi cháy từ xác “tóc giả”. Tác giả miêu tả Lăng Mặc như “một chiến binh kiệt sức, nhưng vẫn nắm chặt lưỡi dao cuối cùng”. “Tóc giả” phản kháng mạnh mẽ, ném zombie nhí ra xa, nhưng Lăng Mặc tận dụng cơ hội để tung đòn tinh thần bóp nghẹt (mental strangulation). Đòn bóp nghẹt làm “tóc giả” co giật, lộ ra điểm yếu tinh thần. Tác giả miêu tả cảnh này như “một cơn bão tinh thần, xé toạc linh hồn của quái vật”. Lăng Mặc liên tục tấn công, nhưng virus bạo động làm anh bắt đầu mất tập trung, thấy ảo giác “tóc” lao về phía mình. Anh cắn răng chống lại, tiếp tục bóp nghẹt, khiến “tóc giả” dần ngừng cử động. Khi “tóc giả” bất động, Lăng Mặc kiệt sức, nhưng vẫn cảnh giác. Anh nhận ra rằng quái vật chỉ tạm thời mất khả năng hoạt động, và cần tiêu diệt hoàn toàn. Anh định đốt xác, nhưng bất ngờ, một bóng trắng lao ra từ ba lô: “jellyfish” – sinh vật hình mũ bảo hiểm mà anh mang theo. Tác giả miêu tả nó như “một con sứa phát sáng, chạy trên sàn với những xúc tu nhỏ xíu”. “Jellyfish” nhảy lên “tóc giả”, hút chất lỏng từ “tóc” và chuyển sang màu đỏ. Tác giả miêu tả cảnh này như “một con quái vật nhỏ nuốt chửng tàn dư của kẻ khổng lồ”. Lăng Mặc kinh ngạc, nhận ra rằng “jellyfish” không chỉ hút tinh thần mà còn hút máu. Anh lo lắng về việc nó sẽ tiến hóa thành gì, nhưng để nó tiếp tục, sau đó đốt xác “tóc giả” để lấy virus nest. Cuối chương, Lăng Mặc nhìn “jellyfish” trong tay, cảm thấy vừa tò mò vừa lo lắng. Tác giả kết thúc bằng suy nghĩ của anh: “Tôi đã tiêu diệt một con quái, nhưng thứ này trong tay tôi có thể trở thành một con quái khác.” ---
Chương 709: Đầu to kiêu ngạo
Chương 709 mở đầu với Lăng Mặc kiểm tra tình hình qua góc nhìn của Diệp Luyến. Bối cảnh là trung tâm thương mại, với đám zombie bắt đầu do dự, cho thấy virus bạo động đang yếu đi. Tác giả miêu tả Diệp Luyến như “một nữ hoàng trong cơn bão, mạnh mẽ nhưng không thể chạm tới”. Hứa Thư Hàn, dù bị kích thích, dần bình tĩnh lại, nhờ sự nhắc nhở của Hạ Na. Lăng Mặc, sau khi xác nhận các cô gái an toàn, quay lại quan sát “jellyfish”. Anh nhận ra nó đã phát triển bản năng săn mồi và có thể nhớ anh, như “một thú cưng kỳ lạ nhưng trung thành”. Tác giả miêu tả sự tò mò của Lăng Mặc: “Như một nhà khoa học đối mặt với một sinh vật ngoài hành tinh, vừa muốn khám phá vừa sợ hãi.” Anh thử kích thích “jellyfish” bằng xúc tu tinh thần, nhưng nó chỉ phản ứng nhẹ, cho thấy tiềm năng lớn nhưng chưa phát triển. Bất ngờ, một giọng nói kỳ lạ vang lên phía sau Lăng Mặc, thuộc về một zombie có trí tuệ cao – “Đầu To”. Tác giả miêu tả Đầu To như “một diễn viên hài độc ác, vừa thông minh vừa nguy hiểm”. Hắn tiết lộ rằng mình đã đặt bẫy ảo giác, và ngạc nhiên khi Lăng Mặc tiêu diệt “tóc giả”. Đầu To muốn cướp virus nest của “tóc giả”, và ra lệnh cho Lăng Mặc đưa nó. Lăng Mặc, dù kiệt sức, cố gắng kéo dài thời gian để hồi phục tinh thần. Anh nhận ra Đầu To đã vượt qua Vu Thi Nhiên và Tiểu Bạch mà không bị phát hiện, cho thấy sức mạnh vượt cấp thủ lĩnh. Tác giả miêu tả sự căng thẳng của Lăng Mặc: “Như một con thú bị dồn vào góc, nhưng vẫn tìm cách phản công.” Anh giả vờ tuân lệnh, nhưng chuẩn bị xúc tu để tấn công. Cuối chương, Đầu To tiếp tục chế nhạo Lăng Mặc, gọi anh là “nhân loại thấp kém”. Tác giả kết thúc bằng hình ảnh Lăng Mặc nắm chặt virus nest, với ánh mắt lạnh lùng: “Hắn nghĩ tôi là con mồi, nhưng tôi sẽ cho hắn thấy ai mới là thợ săn.” ---
Chương 710: Thế giới của zombie, con người không hiểu
Chương 710 tập trung vào cuộc đối thoại giữa Lăng Mặc và Đầu To. Bối cảnh là hành lang, với xác “tóc giả” cháy âm ỉ và virus nest đỏ rực. Tác giả miêu tả Đầu To như “một triết gia zombie, vừa thông minh vừa ngạo mạn”. Hắn yêu cầu Lăng Mặc đưa virus nest, và chế nhạo anh bằng những lời lẽ đầy tính nhân loại, như “tôi có thể bóp chết cậu bất cứ lúc nào”. Lăng Mặc, dù tức giận, vẫn kéo dài thời gian bằng cách trò chuyện. Anh kinh ngạc khi biết Đầu To đã giết “Người Chim” – bạn đời của mình – để lấy virus nest và tiến hóa. Tác giả miêu tả sự sốc của Lăng Mặc: “Như thể nhìn thấy một con quái vật đội lốt người, nhưng vẫn giữ bản chất tàn nhẫn.” Anh nhận ra rằng Đầu To không chỉ thông minh, mà còn cực kỳ tàn bạo. Khi quay lại nhìn Đầu To, Lăng Mộc sững sờ trước vẻ ngoài của hắn: một cái đầu óc lớn bất thường, đôi mắt nhỏ như hạt đậu, và thân hình gầy gò. Tác giả miêu tả Đầu To như “một bức tranh biếm họa, vừa hài hước vừa đáng sợ”. Đầu To tự hào khoe rằng vẻ ngoài của mình được lấy cảm hứng từ “búp bê lắc đầu”, làm Lăng Mặc bật cười nhưng cũng rùng mình. Anh nhận ra rằng Đầu To có khả năng tự điều chỉnh quá trình tiến hóa, một điều anh chưa từng nghĩ tới. Lăng Mặc cố tình hỏi về “búp bê lắc đầu”, khiến Đầu To phân tâm. Trong lúc đó, anh ra lệnh cho zombie nhí mở cửa khu vệ sinh, chuẩn bị kế hoạch phản công. Tác giả miêu tả sự tính toán của Lăng Mặc: “Như một kỳ thủ cờ, anh đặt từng nước đi để dẫn kẻ thù vào bẫy.” Anh nhận ra rằng Đầu To không chỉ là mối nguy, mà còn là cơ hội để hiểu thêm về sự tiến hóa của zombie. Cuối chương, Đầu To vẫn đang say sưa kể về “búp bê lắc đầu”, không nhận ra rằng Lăng Mặc đã sẵn sàng phản kích. Tác giả kết thúc bằng suy nghĩ của Lăng Mặc: “Thế giới của zombie đúng là một bí ẩn, nhưng tôi sẽ dùng nó để bảo vệ những người tôi yêu.”
Nhận xét
Đăng nhận xét