961-970

 

Chương 961: Cạm bẫy dưới lòng đất

Chương 961 tiếp tục hành trình của Lăng Mặc và Hứa Thư Hàm trong mạng lưới đường hầm ngầm dưới tòa nhà bí ẩn. Không khí căng thẳng bao trùm khi cả hai đối mặt với một cái bẫy tinh vi được thiết kế bởi nhóm Đường Hạo. Lăng Mặc đứng trước một thùng nước màu xanh, suy ngẫm về kế hoạch của kẻ địch. Anh nhận ra Vũ Văn Hiên (còn gọi là “Crazy Hiên”) đã để ý đến chi tiết này, nhưng chính vì sự tự tin của anh ta mà Lăng Mặc có thể bị nhốt dưới lòng đất. Hứa Thư Hàm, trong vai trò hỗ trợ, tỏ ra bối rối khi Lăng Mặc giải thích rằng không cần lật thùng để kiểm tra, vì hành động đó có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Lăng Mặc chỉ ra lớp bụi mỏng trên nắp thùng, chứng minh rằng nhóm Đường Hạo đã không phí sức dọn dẹp sau khi đào bới. Anh nhặt một ống nhựa gần đó, phân tích cách bẫy được dựng lên: một tấm thảm được cố định hai đầu, dùng ống nhựa làm giá đỡ để che giấu lối vào bên dưới. Sự khéo léo của cái bẫy khiến Hứa Thư Hàm ngạc nhiên, nhưng cô vẫn không hiểu tại sao việc biết cách bẫy được tạo ra lại quan trọng. Lăng Mặc giải thích rằng Đường Hạo đã dùng con người làm mồi nhử, và cái thùng này sẽ được mồi nhử đẩy ngã để kích hoạt bẫy. Điều này có nghĩa là mồi nhử sẽ rơi xuống cùng họ, nhưng Lăng Mặc nghi ngờ có một lối thoát khác mà Đường Hạo đã che giấu.

Anh tiết lộ rằng kế hoạch của Đường Hạo không chỉ nhằm dụ nhóm Lăng Mặc vào bẫy mà còn tận dụng cơ hội để xâm nhập công ty Rosen. Lối thoát bí mật này là chìa khóa, và việc Vũ Văn Hiên tiến vào sâu hơn cho thấy anh ta đã phát hiện ra điều gì đó. Hứa Thư Hàm lo lắng khi biết đường hầm có thể dẫn đến những con quái vật nguy hiểm, nhưng Lăng Mặc trấn an rằng chỉ cần có đường, họ sẽ không chết. Anh ra lệnh phá hủy thùng nước để vô hiệu hóa bẫy, và cả hai nhanh chóng tiến vào sâu hơn, mang theo đèn pin.

Trong bóng tối, Lăng Mặc than thở về việc xúc tu tinh thần không thể vươn xa để liên lạc với Hạ Na và nhóm khác. Anh nghi ngờ chất lỏng dính trong đường hầm có thể gây nhiễu giác quan. Đột nhiên, ánh đèn pin chiếu vào một dấu hiệu: một mũi tên cháy đen trên tường, do Vũ Văn Hiên để lại, chỉ về phía bên trái. Bên phải là một lối đi bị bịt kín, phủ đầy rêu xanh. Lăng Mặc kiểm tra bằng xúc tu, xác nhận không thể mở, rồi quyết định đi theo mũi tên. Hứa Thư Hàm đoán rằng Vũ Văn Hiên biết Lăng Mặc sẽ xuống đây, nên để lại dấu hiệu như một lời nhắc nhở. Lăng Mặc cười khổ, gọi anh ta là “scrazy” vì sự lập dị.

Đường hầm ngày càng ẩm ướt, nền đất chuyển thành bùn lầy. Hứa Thư Hàm bất an khi phát hiện nửa bộ xương người với chiếc vòng vàng trên tay, nằm chỏng chơ trong bùn. Cô muốn hỏi Lăng Mặc liệu anh có biết gì về nơi này, nhưng lại lo lắng về việc đào sâu vào bí mật của anh. Lăng Mặc thừa nhận mình biết một phần, nhưng không toàn bộ, và hứa sẽ cảnh báo nếu có nguy hiểm. Hứa Thư Hàm sốc trước sự thẳng thắn của anh, tự hỏi liệu anh có coi cô là “người mình” vì cô đã thành zombie.

Đột nhiên, Lăng Mặc kéo cô vào góc, tắt đèn pin và bịt miệng cô. Tiếng động lạ vang lên từ phía trước, khiến Hứa Thư Hàm căng thẳng. Cô cảm nhận hơi thở của Lăng Mặc gần tai, tim đập thình thịch, và một ý nghĩ kỳ lạ lóe lên: muốn cắn anh. Sự xung đột giữa bản năng zombie và lý trí khiến cô bối rối, đặt nền móng cho những diễn biến kịch tính tiếp theo.

Chương 962: Đuổi bắt trong bóng tối

Chương 962 mở đầu với cảnh Lăng Mặc và Hứa Thư Hàm ẩn nấp trong góc đường hầm, căng thẳng lắng nghe tiếng “bộp bộp” từ phía trước. Không gian ngột ngạt, với tiếng bùn sủi bọt và nước nhỏ giọt khuếch đại trong bóng tối. Hứa Thư Hàm cảm nhận rõ hơi thở của Lăng Mặc trên đầu, bàn tay anh ấm áp áp vào môi cô. Cô cố kìm nén bản năng zombie, tự nhủ không được cắn hay liếm, dù máu và nhịp tim của Lăng Mặc khiến cô khó chịu.

Tiếng “bộp bộp” ngày càng to, từ âm thanh nhỏ như côn trùng chuyển thành tiếng bước nặng nề trong bùn. Lăng Mặc ra hiệu cho Hứa Thư Hàm ngồi xổm, dùng xúc tu tinh thần ẩn dưới bùn để dò xét. Hứa Thư Hàm nhận ra anh đang tận dụng bùn để che giấu năng lượng, đồng thời căng tai nghe động tĩnh. Cô lo lắng về Vũ Văn Hiên, tự hỏi liệu anh ta đã gặp thứ phát ra tiếng động này chưa, và nếu có, tình trạng của anh ta ra sao.

Khi tiếng động đến gần khoảng 30 mét, Lăng Mặc chuẩn bị tấn công, tận dụng lợi thế góc nhìn thấp để làm chậm phản ứng của kẻ địch. Tuy nhiên, tiếng “bộp bộp” đột nhiên dừng lại, khiến Lăng Mặc sững sờ. Anh nghi ngờ con quái vật đã phát hiện họ, nhưng nhận ra trong không gian ngột ngạt này, khả năng quan sát của nó bị hạn chế. Đúng lúc anh đứng dậy định hành động, tiếng động quay đầu bỏ chạy, khiến cả hai ngỡ ngàng. Hứa Thư Hàm hỏi liệu có nên đuổi, và Lăng Mặc nghiến răng ra lệnh: “Đuổi!”

Anh tức giận vì bị con quái vật dẫn dắt từ đầu, từ việc lôi kéo Hạ Na và thi thể, đến Vũ Văn Hiên, và giờ là họ. Cả hai lao vào bóng tối, đuổi theo tiếng “bộp bộp” không ngừng. Hứa Thư Hàm lo lắng về những gì ẩn nấp dưới lòng đất, đặc biệt là nguồn gốc và cách sinh tồn của lũ quái vật. Cô lau khóe miệng, xấu hổ khi Lăng Mặc hỏi cô bị sao, chỉ đáp “không có gì” để che giấu việc chảy nước dãi. Cô thầm than thở, cảm thấy mình không có chút tự hào nào của một zombie.

Lăng Mặc tăng tốc, quyết tâm tìm ra thứ đang thao túng họ. Hứa Thư Hàm, dù lo lắng, vẫn chạy theo, nhận ra sự phức tạp trong cảm xúc của mình khi đối mặt với Lăng Mặc – một con người vừa đáng tin cậy vừa bí ẩn.

Chương 963: Sự dũng cảm của Thủ Hầu

Chương 963 chuyển sang góc nhìn của Thủ Hầu, một thành viên yếu đuối của nhóm Lăng Mặc, đang đối mặt với nguy hiểm bên ngoài tòa nhà. Thủ Hầu trốn sau bức tường, run rẩy quan sát hai con zombie ở ngõ gần đó. Một con có cánh tay lật ngược, móng tay sắc nhọn dính máu khô; con kia lê đôi giày cao gót rách nát, phát ra tiếng “cạch” mỗi khi di chuyển. Thủ Hầu hoảng loạn, tự trách mình xui xẻo khi gặp zombie đúng lúc này, dù chúng đang ở trạng thái “ngủ đông”.

Anh ta rút súng, nhưng tay run lẩy bẩy, lo lắng không bắn trúng hoặc tiếng súng sẽ thu hút thêm zombie. Thủ Hầu biết mình không có khả năng chiến đấu, và nếu không nhờ Lăng Mặc đưa anh ta ra khỏi đội F, anh ta vẫn sẽ bị khinh miệt. Tuy nhiên, nỗi sợ chết và ký ức về những ngày bị bắt nạt khiến anh do dự. Anh nhớ lại quê nhà, nơi anh không dám trở về vì sợ zombie và những ký ức kinh hoàng trong tòa nhà chật hẹp.

Thủ Hầu tự nhủ nếu bỏ chạy hôm nay, anh sẽ không còn đường quay lại. Dù sợ hãi, anh không muốn tiếp tục sống như một kẻ bị coi thường. Anh đập đầu vào tường, nắm chặt súng, quyết tâm hành động. Thủ Hầu ném một chiếc cúc áo để đánh lạc hướng, khiến cả hai zombie giật mình. Anh nhắm vào con zombie cao gót, bắn trúng lưng nó. Con còn lại lập tức tỉnh dậy, lao về phía anh với tốc độ kinh hoàng.

Trong khoảnh khắc sinh tử, Thủ Hầu không bỏ chạy như trước. Anh đứng yên, bắn phát thứ hai, trúng giữa trán con zombie, khiến nó ngã gục. Thủ Hầu sững sờ, không tin mình đã một mình giết hai con zombie – điều mà ngay cả người thường cũng có thể làm, nhưng với anh là một bước ngoặt. Tiếng súng, tiếng máu chảy, và nhịp tim của chính mình vang vọng trong tai, khiến anh kinh hoàng nhưng cũng tự hào. Anh nôn khan, lau mồ hôi, rồi vội vã chạy vào ngõ, tiếp tục nhiệm vụ.

Trong khi đó, Lăng Mặc và Hứa Thư Hàm vẫn đuổi theo tiếng “bộp bộp” trong đường hầm. Con quái vật dường như biết họ đang theo sau, luôn giữ khoảng cách cố định. Lăng Mặc nghi ngờ nó có thính giác siêu nhạy, tương tự Thủ Hầu, có thể nghe được nhịp tim và hơi thở của họ từ xa. Anh loại trừ khả năng đây là “người sâu” (một loại quái vật không có đầu), vì thính giác không phải giác quan chính của chúng. Hứa Thư Hàm tò mò hỏi về “người sâu”, nhưng vội rút lại khi thấy Lăng Mặc do dự.

Đột nhiên, tiếng “bộp bộp” chuyển thành tiếng “cạch cạch” nhẹ hơn, giống tiếng gõ ống mà Vũ Văn Hiên và Thủ Hầu từng nghe – một dạng “tín hiệu cầu cứu”. Lăng Mặc nhận ra đây không phải tiếng gõ, mà là âm thanh con quái vật phát ra khi di chuyển. Sự thay đổi này khiến Hứa Thư Hàm bất an, cảm giác như có ai đang theo dõi họ. Lăng Mặc lo lắng cho Vũ Văn Hiên, tăng tốc đuổi theo, quyết tâm bảo vệ đồng đội.

Chương 964: Bí ẩn về mẹ thể

Chương 964 chuyển sang góc nhìn của Hạ Na, Lý Nhã Lâm, và thi thể do Lăng Mặc điều khiển, đang khám phá một khu vực khác trong mạng lưới đường hầm. Không gian yên tĩnh hơn, với bùn lầy chuyển thành chất keo dính, tỏa mùi lạ. Cả ba cảm thấy áp lực gia tăng, đặc biệt khi thi thể nhắc đến “một bóng người” bí ẩn. Hạ Na suy ngẫm, nghi ngờ bóng người có thể là mẹ thể – sinh vật đứng đầu hệ thống quái vật – nhưng cô bác bỏ vì thiếu thông tin.

Hạ Na phân tích rằng mạng lưới đường hầm được kết nối, và lũ quái vật không tụ tập mà phân bố rải rác, cho thấy chúng thuộc một hệ thống được điều khiển bởi mẹ thể duy nhất. Cô chỉ ra rằng không có xác quái vật hay xương vỡ, chứng minh chúng không tranh giành tài nguyên mà hoạt động theo mệnh lệnh. Điều này dẫn đến hai kết luận: thứ nhất, chỉ có một mẹ thể; thứ hai, số lượng quái vật có thể rất lớn.

Lý Nhã Lâm hào hứng, hiểu sai ý Hạ Na, nghĩ rằng nhiều quái vật nghĩa là nhiều cơ hội chiến đấu. Hạ Na giải thích rằng lũ quái vật không tự tiến hóa mà được mẹ thể “nuôi dưỡng” thông qua chọn lọc tự nhiên, ăn những con ưu tú để thúc đẩy phát triển. Thi thể bổ sung rằng mẹ thể có thể rất mạnh, vì lũ quái vật tiến hóa theo hướng không cần não, chỉ dựa vào bản năng để phục tùng. Hạ Na ví chúng như “hộp cơm” – cơ thể lưu trữ thức ăn cho mẹ thể, với các cơ quan kỳ lạ hoạt động như thiết bị hút máu.

Lăng Mặc (qua thi thể) liên hệ đến Phương Oánh ở công ty Rosen, nhận ra sự tương đồng giữa lũ quái vật và những sinh vật ký sinh của cô ta. Anh nghi ngờ Phương Oánh có thể là công cụ của mẹ thể, hoặc chính cô ta không biết về sự tồn tại của nó. Ý nghĩ rằng mẹ thể đã thao túng họ từ đầu khiến Lăng Mặc rùng mình. Anh đề nghị dụ bóng người ra để thăm dò, tự nguyện làm mồi nhử, nhằm tìm vị trí mẹ thể và “bắt giặc phải bắt vua trước”.

Hạ Na đồng ý, nhận ra kế hoạch của Lăng Mặc không chỉ cứu Vũ Văn Hiên mà còn lật ngược thế cờ. Cô và Lý Nhã Lâm chuẩn bị phối hợp, quyết tâm khám phá bí mật của mẹ thể và mối liên hệ với sự biến thân của Đường Hạo.

Chương 965: Chiến thuật câu cá

Chương 965 quay lại Lăng Mặc và Hứa Thư Hàm, vẫn đuổi theo tiếng “cạch cạch” trong đường hầm. Dù tăng tốc, họ không thể bắt kịp bóng người phía trước, chỉ thấy bóng tối dày đặc. Hứa Thư Hàm phát hiện một ngã rẽ với mũi tên của Vũ Văn Hiên, nhưng tiếng “cạch cạch” đến từ hướng khác. Lăng Mặc quyết định đi theo mũi tên, thay đổi chiến thuật: thay vì đuổi, họ sẽ dụ con quái vật quay lại.

Anh giải thích rằng bóng người chỉ là mồi nhử, không phải mẹ thể, nên mối nguy giảm đi. Với kế hoạch của thi thể bên kia, Lăng Mặc tự tin hơn, nhận ra Vũ Văn Hiên đủ khôn ngoan để tránh rủi ro. Anh so sánh chiến thuật mới với việc biến “móc câu” thành kẻ săn đuổi, tận dụng địa hình ngầm làm lợi thế. Hứa Thư Hàm lo lắng về thể lực của Lăng Mặc, nhưng anh khẳng định mình chịu được, dù không khí ngột ngạt và nền đất lầy lội.

Hứa Thư Hàm nắm tay Lăng Mặc, tăng tốc chạy theo hướng ngược lại. Cô cảm nhận nhịp tim và hơi ấm của anh, suy ngẫm về sự khác biệt giữa zombie và con người. Là zombie, cô nhận ra Lăng Mặc phải nỗ lực gấp đôi để theo kịp đồng đội, và sự gần gũi này khiến cô tò mò về cảm giác giữa các giới. Cô xấu hổ khi chảy nước dãi, tự nhủ đây là bản năng zombie, nhưng vẫn khao khát được ăn.

Lăng Mặc hỏi về khoảng cách với con quái vật, và Hứa Thư Hàm ước tính khoảng 500 mét. Cô đề nghị tìm nắp cống như một lối thoát, nhưng Lăng Mặc tin rằng Đường Hạo, nếu còn sống, sẽ xuống đây, trở thành công cụ hữu ích. Họ phát hiện một dấu hiệu mới – một hình chữ “X” gần một hang động trên tường. Hứa Thư Hàm cho rằng đây là cảnh báo không nên vào, nhưng Lăng Mặc nghi ngờ Vũ Văn Hiên đã cố ý để lại dấu hiệu này, chuẩn bị đối mặt với nguy hiểm bên trong.

Chương 966: Cánh cổng địa ngục

Chương 966 (lưu ý: tài liệu ghi nhầm với chương 967) tiếp tục hành trình của Lăng Mặc và Hứa Thư Hàm khi họ đến gần hang động được đánh dấu chữ “X”. Lăng Mặc sờ vào dấu cháy, nhận ra nó mới được tạo ra khoảng một phút trước, nhờ mùi cháy và lớp chất lỏng dính. Anh yêu cầu Hứa Thư Hàm ngửi để xác nhận, khiến cô bối rối khi suýt buột miệng khen mùi của anh. Cô phân tích rằng Vũ Văn Hiên có thể đã gặp vấn đề trong hang, như nghe thấy âm thanh lạ hoặc nhìn thấy thứ gì đó.

Lăng Mặc tìm thấy một mảnh vải rách trên thành hang, suy đoán Vũ Văn Hiên đã vội vã đuổi theo thứ gì đó. Anh tiết lộ thói quen của Vũ Văn Hiên: dù lôi thôi, anh ta luôn giữ bộ vest sạch sẽ, chỉ rách ở mông. Chi tiết này khiến Hứa Thư Hàm sốc, tự hỏi sao Lăng Mặc lại biết rõ đến vậy, nghi ngờ anh thường xuyên quan sát đồng đội. Lăng Mặc giải thích rằng anh quan sát để bảo vệ bản thân và nhóm, tương tự cách Hứa Thư Hàm dùng mặt nạ để che giấu sự tò mò.

Cả hai chui vào hang, nơi hẹp và thấp hơn bên ngoài. Lăng Mặc phát hiện dấu tay của Vũ Văn Hiên trên tường, xác nhận anh ta đã qua đây. Khi nhảy xuống một khu vực mới, họ cảm nhận sự thay đổi: bùn lầy dày hơn, không khí nồng mùi lạ. Lăng Mặc tiếc nuối vì không mang kính nhìn đêm, nhưng Hứa Thư Hàm cho rằng không mang đồ là điều may mắn, vì cảnh tượng trước mắt quá kinh hoàng.

Hành lang hẹp đầy xương vỡ và xác thối, tường phủ máu và chất lỏng không rõ nguồn gốc. Hứa Thư Hàm kinh hãi, nhận ra thứ sống ở đây còn đáng sợ hơn zombie. Đột nhiên, tiếng “cạch” vang lên từ hang vừa qua, kèm theo tiếng kêu như trẻ sơ sinh, khiến cả hai giật mình. Lăng Mặc kéo Hứa Thư Hàm, chuẩn bị đối mặt với mối nguy mới.

Chương 967: Vũ khí chiến lược

Chương 967 bắt đầu với khoảnh khắc căng thẳng khi tiếng kêu “oa oa” vang lên từ hang. Hứa Thư Hàm sốc vì con quái vật đã đến gần trong im lặng, chỉ cách họ 20 mét. Lăng Mặc ra lệnh chạy, và Hứa Thư Hàm kéo anh lao đi trong hành lang. Tiếng kêu và “cạch cạch” ngày càng lớn, như thể con quái vật đang bám sát. Hứa Thư Hàm lo lắng nó sẽ thu hút cả đàn quái vật, nhưng Lăng Mặc trấn an rằng âm thanh không truyền xa nhờ hiệu ứng cách âm của đường hầm.

Lăng Mặc tiết lộ anh đã tấn công con quái vật bằng xúc tu tinh thần, nhắm vào đoàn ánh sáng tinh thần của nó, nhưng chỉ khiến nó tức giận. Anh nhận ra nó có khả năng phòng thủ cao và chiến đấu bằng cách gây rối loạn. Cả hai chạy hơn 100 mét, nhưng tiếng kêu vẫn bám theo, khiến Hứa Thư Hàm cảm giác như đang chạy tại chỗ. Cô hỏi liệu con quái vật có đuổi theo, và Lăng Mặc lạnh lùng đáp: “Để nó đuổi!”

Hứa Thư Hàm bất ngờ nhìn lại, thấy bóng dáng con quái vật và hét lên. Nó kêu “oa oa” phấn khích, ánh mắt đầy vẻ biến thái, như thể không chỉ coi họ là thức ăn mà còn “yêu thích” họ. Lăng Mặc bật đèn pin chiến thuật, ánh sáng mạnh làm con quái vật ngã vào bùn. Anh tấn công bằng xúc tu, nhưng nó vẫn sống, dù không kêu được. Khi nó ngẩng lên dưới ánh đèn, Lăng Mặc sốc trước ngoại hình của nó: mắt lồi, mũi teo, miệng như ống hút, cơ thể co rút như đứa trẻ, cao chưa đến đầu gối người lớn. Anh gọi nó là “vũ khí chiến lược” vì vẻ ngoài kinh dị, đặt nền móng cho trận chiến khốc liệt.

Chương 968: Sự chế nhạo của quái vật

Chương 968 mô tả trận chiến với con quái vật kinh dị. Dưới ánh đèn, nó trừng mắt đỏ lòm, cơ thể trong suốt dính bùn, với đôi mắt lồi và miệng ngoại lai chảy nước dãi. Lăng Mặc tấn công bằng hàng chục xúc tu, nhưng nó chỉ đau chứ không chết. Anh nhận ra mắt nó không thoái hóa mà thích nghi với ánh sáng mạnh, chứng tỏ khả năng sinh tồn đáng sợ. Hứa Thư Hàm cảm nhận ánh mắt “đê tiện” của nó, như thể nó đang chế nhạo họ.

Lăng Mặc kéo Hứa Thư Hàm lùi lại, nhận ra con quái vật đang chờ họ đến gần để phục kích. Nó đứng yên, vẫy tay phát ra tiếng “cạch”, cơ thể rung như loa khuếch đại. Hứa Thư Hàm gọi nó là “loa âm thanh”, khiến Lăng Mặc bật cười. Anh nhận ra nó đang câu giờ, tận dụng sức mạnh và địa hình để làm họ kiệt sức. Hứa Thư Hàm tức giận vì ánh mắt của nó đầy vẻ khinh miệt, nhưng Lăng Mặc vẫn bình tĩnh, thậm chí tỏ ra phấn khích.

Anh hỏi Hứa Thư Hàm về tốc độ tối đa khi mang theo anh, yêu cầu cô tăng tốc trong một giây với toàn lực. Cô đồng ý, dù lo lắng, và chuẩn bị hành động. Con quái vật tiếp tục khiêu khích, vẫy tay và kêu “oa oa”, khiến Lăng Mặc nở nụ cười bí ẩn. Anh ra lệnh “Chạy!”, và Hứa Thư Hàm lao đi, chuẩn bị cho kế hoạch táo bạo của Lăng Mặc.

Chương 969: Tự sát kiểu mới

Chương 969 là đỉnh điểm của trận chiến. Hứa Thư Hàm lao đi như tên bắn, mang Lăng Mặc trên lưng để giảm áp lực cho anh. Con quái vật ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng nhảy lên đuổi theo với tốc độ kinh hoàng. Lăng Mặc tập trung, mỉm cười tự tin, khiến Hứa Thư Hàm tò mò về kế hoạch của anh. Cô do dự giữa việc tiếp tục chạy và làm theo lời anh, nhưng cuối cùng giảm tốc độ.

Đột nhiên, con quái vật kêu thảm, như bị bóp cổ. Hứa Thư Hàm quay lại, thấy nó như đâm vào “dây thép vô hình”, mắt lồi bị đâm thủng, cơ thể bị xắt lát. Cô nhận ra Lăng Mặc đã giăng bẫy bằng xúc tu tinh thần, tận dụng tốc độ của nó để tự hủy. Những xúc tu đan chéo như lưới, di chuyển như rắn, xé nát con quái vật khi nó vùng vẫy. Hứa Thư Hàm sốc trước sự chính xác của Lăng Mặc, nhận ra anh đã tính toán mọi thứ trong tích tắc, từ thời điểm đến năng lượng.

Con quái vật kêu thảm, máu bắn tung tóe, cuối cùng gục ngã. Hứa Thư Hàm kinh ngạc trước khả năng biến nguy thành cơ hội của Lăng Mặc. Anh thở hổn hển, xác nhận con quái vật đã chết, nhưng Hứa Thư Hàm kéo anh lại, thú nhận rằng cô sợ vì nó mạnh hơn cô. Lăng Mặc cười, trêu cô thiếu tự tin, khiến cô vừa xấu hổ vừa bực bội. Trận chiến kết thúc, nhưng nguy hiểm mới đang rình rập.

Chương 970: Món ăn đen tối của virus

Chương 970 bắt đầu với cảnh xác con quái vật nằm bất động. Lăng Mặc dùng xúc tu lật nó lên, thấy đầu óc vỡ nát, cơ thể đầy vết thương. Anh nhận xét rằng tốc độ và kích thước nhỏ khiến nó khó bị nhắm, và chiến thắng này nhờ nó tự đâm vào bẫy. Hứa Thư Hàm đồng ý, ngạc nhiên vì trí tuệ hạn chế của nó. Lăng Mặc giải thích rằng anh nhận ra sự ngu ngốc của nó khi nó không bất ngờ thấy Hứa Thư Hàm, chỉ chăm chăm chảy nước dãi.

Lăng Mặc rút dao định lấy gel virus, khiến Hứa Thư Hàm hoảng hốt. Cô xung đột nội tâm, nhưng quyết định tự mình lấy, không muốn phụ thuộc quá nhiều. Cô cắt vào xác, tìm gel ở vị trí tim, nhưng nôn khan vì ghê tởm. Lăng Mặc an ủi, giúp cô vỗ lưng, khiến cô vừa cảm động vừa xấu hổ. Anh quan sát gel – một khối trong suốt, đầy mạch máu đen, như nội tạng sống. Anh nhận ra gel của quái vật khác với zombie, nằm ở tim thay vì não, và suy ngẫm về khả năng con người, đặc biệt là dị năng giả, cũng có thể tạo gel.

Hứa Thư Hàm kinh hãi khi Lăng Mặc định thử ăn, gọi gel là “món ăn đen tối của virus”. Anh trấn an rằng sẽ đưa cho nghiên cứu trước, vì virus lạ có thể gây dị biến. Hứa Thư Hàm lo lắng, tự hỏi liệu mình có bị ảnh hưởng bởi việc ăn gel zombie nam. Lăng Mặc trêu, đề nghị cô thử, nhưng cô từ chối quyết liệt.

Đột nhiên, Lăng Mặc ra hiệu im lặng, nghe thấy tiếng động từ phía trước. Anh tắt đèn pin, giấu nó trong áo khoác, và kéo Hứa Thư Hàm lùi lại. Anh giải thích đây là cách thử thăm dò, tận dụng bóng tối để đánh lừa kẻ thù. Hứa Thư Hàm nhận ra sự xảo quyệt của con người so với zombie, cảm thán về khả năng sinh tồn của Lăng Mặc. Cả hai ẩn nấp, chuẩn bị đối mặt với mối nguy mới.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Earn Money Online. How to earn How to make money with a Paid To Click website. Whats the website have higher payment and Reliable.

Hướng dẫn đăng kí Paypal và dùng Visa Card của ACB

FANBOX trang xã hội có thể kiếm được tiền tương tự như intichat