971-980
Chương 971: Cẩn thận với gã điên
Chương 971 mở đầu trong không gian ngột ngạt của đường hầm ngầm, nơi Lăng Mặc và Hứa Thư Hàm đang nín thở, lắng nghe tiếng “gá gá” kỳ lạ vang vọng từ bóng tối. Ánh sáng yếu ớt từ đèn pin chỉ đủ chiếu sáng khoảng mười mét phía trước, khiến Hứa Thư Hàm, với khả năng nhìn đêm của zombie, phải căng mắt quan sát. Không khí căng thẳng bao trùm khi mọi âm thanh đột nhiên im bặt, chỉ còn tiếng tim đập của họ vang lên trong tai.
Một tiếng cười “hì hì hì” quái dị bất ngờ phá vỡ sự tĩnh lặng, khiến Hứa Thư Hàm giật mình, vô thức nắm chặt tay Lăng Mặc. Một bóng người cao gầy, lảo đảo bước ra từ bóng tối, đầu cúi thấp, thân hình dao động kỳ lạ, tay vịn tường tiến về phía họ. Hứa Thư Hàm kinh hãi, siết chặt tay áo Lăng Mặc, cảm giác bóng người này còn đáng sợ hơn con quái vật họ vừa đối mặt.
Khi bóng người bước vào vùng sáng, hắn ngẩng đầu, để lộ gương mặt trắng bệch, đôi mắt điên dại nhìn chằm chằm họ, thì thào: “Các ngươi đến rồi…” Hứa Thư Hàm hét lên, nhưng Lăng Mặc nhanh chóng bịt miệng cô, trấn an: “Bình tĩnh, là Vũ Văn Hiên!” Sự xuất hiện bất ngờ của Vũ Văn Hiên khiến Hứa Thư Hàm bối rối, vội đeo lại mặt nạ để che giấu đôi mắt đỏ của zombie. Cô tự nhủ hắn không thể nhìn rõ trong bóng tối, nhưng vẫn lo lắng về phản ứng của hắn nếu phát hiện cô là zombie.
Vũ Văn Hiên, trong bộ dạng thảm hại với tóc và quần áo đầy bùn, máu khô bám trên người, kể lại rằng tiếng kêu của con quái vật đã khiến hắn tưởng bị phát hiện, nên lao ra từ nơi ẩn nấp. Hắn thấy ánh đèn pin, biết là Lăng Mặc đến cứu, nhưng khi đến gần, ánh sáng đột nhiên tắt, khiến hắn lo lắng họ gặp nguy. Lăng Mặc nhíu mày hỏi hắn bị thương ra sao, và Vũ Văn Hiên cười tự giễu, thừa nhận mình “đơn thương độc mã” và kết quả không mấy tốt đẹp, giọng nói xen lẫn tiếng ho khan.
Hứa Thư Hàm ngạc nhiên khi thấy Vũ Văn Hiên tơi tả như vậy, khác hẳn hình ảnh gọn gàng anh từng giữ. Cô nghi ngờ con quái vật trước đó không đủ sức gây ra thương tích này, và Vũ Văn Hiên xác nhận không phải nó, mà là “nơi đó” – nơi hắn vừa thoát ra. Lăng Mặc đề nghị đưa hắn lên mặt đất, nhưng Vũ Văn Hiên kiên quyết phản đối, khăng khăng muốn họ theo hắn vào sâu hơn để xem “một thứ đặc biệt”. Hắn nói rằng nếu bỏ lỡ, họ sẽ hối tiếc, và với sự hiện diện của Lăng Mặc, nguy hiểm sẽ giảm đáng kể.
Hứa Thư Hàm sốc trước sự cố chấp của Vũ Văn Hiên, cho rằng hắn điên rồ khi muốn quay lại nơi nguy hiểm. Cô đề nghị Lăng Mặc cưỡng chế đưa hắn đi, nhưng bất ngờ, Lăng Mặc đồng ý theo Vũ Văn Hiên, khiến cô kinh ngạc. Khi cô định phản đối, Lăng Mặc ra dấu “suỵt”, nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc, khiến cô bối rối. Vũ Văn Hiên tiếp tục thúc giục, giọng đầy nhiệt huyết, dẫn họ vào bóng tối. Hứa Thư Hàm bắt đầu nghi ngờ, cảm giác có điều gì đó không ổn, đặc biệt là sự im lặng kỳ lạ của Lăng Mặc.
Ở một nhánh khác của đường hầm, Hạ Na nhảy ra từ một lối vào, phát hiện một con đường mới với tiếng “tíc tắc” của nước nhỏ giọt. Cô nhận ra luồng khí lưu thông, đoán rằng phía trước có lối lên mặt đất, có thể dẫn đến một tòa nhà khác. Lý Nhã Lâm phấn khích, sẵn sàng đối đầu với lũ quái vật, nhưng lo lắng khi nhìn thi thể do Lăng Mặc điều khiển. Hạ Na nhắc nhở thi thể cẩn thận, vì dù không phải bản thể, tổn thương nghiêm trọng vẫn ảnh hưởng đến Lăng Mặc. Thi thể vẫy tay trấn an, yêu cầu cả hai ẩn nấp, để lại nó một mình trong bóng tối, chuẩn bị đối mặt với mối nguy sắp tới.
Chương 972: Người cá dưới nước
Chương 972 chuyển sang góc nhìn của thi thể do Lăng Mặc điều khiển, tiến về phía tiếng “tíc tắc” trong đường hầm. Không gian ngột ngạt khiến ngay cả bản thể của Lăng Mặc cũng căng thẳng. Thi thể đến một hồ nước đen ngòm, dài khoảng mười mét, với hai lối đi hẹp chỉ 30 cm dọc theo tường. Nước hồ đục ngầu, trần thấp phủ rêu và chất dính, tạo cảm giác áp bức. Lăng Mặc dè dặt di chuyển, lưng áp sát tường, tay bám chặt để giữ thăng bằng, đồng thời quan sát hồ nước.
Đường đi trơn trượt, mỗi bước đều như đi trên dây, khiến Lăng Mặc lo lắng về việc đối phó kẻ địch. Ở cuối hồ, anh phát hiện một hàng rào sắt với một lỗ hổng đủ cho người chui qua, dẫn đến một lối đi hình vòm. Nước sâu ít nhất một mét, không có mùi hôi, có thể là hồ chứa nước mưa, nhưng Lăng Mặc nghi ngờ dưới nước ẩn chứa nguy hiểm. Anh dùng xúc tu tinh thần dò xét, nhưng không phát hiện gì bất thường, chỉ thấy những gợn sóng nhỏ do nước nhỏ giọt.
Đột nhiên, một tiếng “bõm” vang lên, và thi thể bị kéo xuống nước trước khi kịp phản ứng. Dưới nước, Lăng Mặc thấy một con cá dài hơn một mét, miệng đầy răng sắc, vảy cứng như sắt, đang cắn cánh tay thi thể. Anh nhanh chóng dùng xúc tu tinh thần tấn công, xé toạc bụng con cá, khiến nó chết ngay lập tức. Thi thể ngoi lên, kinh hoàng nhưng nhẹ nhõm vì không bị nuốt chửng. Anh kiểm tra con cá, nhận ra nó không giống cá bình thường, đặc biệt là đôi mắt đỏ rực giống mắt zombie, toát lên vẻ oán độc.
Lăng Mặc ngửi thấy mùi virus từ miệng con cá, tương tự zombie, và phát hiện chất dính dưới nước, tương tự dấu vết của lũ quái vật. Anh lặn xuống lần nữa, tìm thấy một màng mỏng trong suốt, đầy dấu răng và mùi virus nồng nặc. Anh nhận ra con cá sống bằng cách ăn màng này, và màng có thể đến từ phía bên kia hàng rào. Lăng Mặc suy đoán con cá bị mắc kẹt ở đây, chờ màng trôi qua để ăn, và anh là con mồi đầu tiên nó gặp. Sự tồn tại của con cá và màng mỏng khiến Lăng Mặc rùng mình, cảm nhận được sự bất thường của hệ sinh thái dưới lòng đất.
Chương 973: Tình huống khiến người ta phát điên
Chương 973 quay lại với Lăng Mặc và Hứa Thư Hàm, đang theo Vũ Văn Hiên vào sâu trong đường hầm. Không gian ngày càng ngột ngạt, bùn lầy dày hơn, tường phủ chất dính đỏ máu, lẫn những mảnh vỡ kỳ lạ. Hứa Thư Hàm cảm thấy bị đè nén, không chỉ bởi môi trường mà còn bởi sự bất an về Vũ Văn Hiên. Hắn đi cách họ khoảng mười mét, luôn ở rìa ánh sáng, như thể có thể biến mất bất cứ lúc nào. Cô tự hỏi liệu mình đang tưởng tượng quá nhiều, nhưng cảm giác bị theo dõi khiến cô không yên.
Lăng Mặc im lặng, gương mặt bình thản, nhưng Hứa Thư Hàm nhận ra anh đang che giấu điều gì đó. Cô nhớ lại dấu hiệu “suỵt” của anh, tự hỏi liệu anh có nghi ngờ Vũ Văn Hiên. Khi Vũ Văn Hiên thông báo “sắp đến”, Lăng Mặc bất ngờ hỏi về nơi hắn từng ẩn nấp. Vũ Văn Hiên ngừng bước, quay lại với nụ cười kỳ lạ, nói rằng đã đi qua và không quan trọng. Lăng Mặc gật đầu, nhưng Hứa Thư Hàm cảm thấy không khí càng thêm căng thẳng.
Cô thầm than thở, không hiểu tại sao Lăng Mặc không hỏi thẳng thứ Vũ Văn Hiên muốn họ xem. Đột nhiên, Lăng Mặc thì thầm: “Cẩn thận.” Hứa Thư Hàm sững sờ, nhận ra anh nói khi Vũ Văn Hiên quay đi, tận dụng tiếng động để che giấu. Cô suy ngẫm, hiểu rằng Lăng Mặc không hoàn toàn tin tưởng Vũ Văn Hiên, và có thể đã phát hiện điều gì đó trong cuộc đối thoại. Cảm giác áp bức gia tăng khi Vũ Văn Hiên dừng lại, giọng đầy lo lắng, thúc giục họ tiến lên, nói rằng chỉ còn 100 mét nữa.
Lăng Mặc bất ngờ tuyên bố: “Đúng là lãng phí thời gian, nếu không phải để ngươi dẫn đường.” Hứa Thư Hàm kinh ngạc, không hiểu ý anh. Lời nói của Lăng Mặc như một quả bom, khiến cô hoang mang, tự hỏi liệu anh đang đe dọa Vũ Văn Hiên hay có ý đồ khác. Tình huống rối loạn khiến cô cảm thấy như sắp phát điên, không thể nắm bắt được sự thật đằng sau hành động của Lăng Mặc và thái độ kỳ lạ của Vũ Văn Hiên.
Chương 974: Biến hóa ngoạn mục
Chương 974 tiếp tục với cuộc đối đầu căng thẳng. Vũ Văn Hiên bình tĩnh hỏi lại ý của Lăng Mặc, khiến Hứa Thư Hàm ngạc nhiên. Lăng Mặc lạnh lùng chỉ ra mâu thuẫn: Vũ Văn Hiên nói phía trước nguy hiểm, nhưng lại bảo họ sắp đến mặt đất. Anh yêu cầu hắn tiết lộ thứ muốn họ xem, nhưng Vũ Văn Hiên khăng khăng rằng nói ra sẽ khiến họ bỏ đi, và cam đoan nguy hiểm trong tầm kiểm soát.
Lăng Mặc đột ngột hỏi: “Vũ Văn Hiên đâu?” Câu hỏi khiến Hứa Thư Hàm sốc, nghi ngờ mình đang mơ. Vũ Văn Hiên cười, cho rằng Lăng Mặc bị ảo giác do môi trường ngầm. Nhưng Lăng Mặc không dao động, liệt kê những lỗ hổng: từ câu “Các ngươi đến rồi” khi họ còn trong bóng tối, đến việc Vũ Văn Hiên không phản ứng khi thấy mắt đỏ của Hứa Thư Hàm – điều mà một Vũ Văn Hiên thật sẽ không bỏ qua. Anh còn chỉ ra rằng Vũ Văn Hiên thật sẽ lao đến ngay khi thấy ánh sáng, thay vì chờ đợi như kẻ này.
Đối mặt với sự vạch trần, “Vũ Văn Hiên” im lặng, rồi nở nụ cười quái dị, thừa nhận: “Con người đúng là phiền phức.” Hắn bắt đầu biến đổi: xương kêu răng rắc, tay chân kéo dài, cơ bắp phình to, da nứt ra, để lộ lớp da hồng trong suốt. Trong chớp mắt, hắn từ một người bình thường trở thành một con quái vật cao lớn, giống “khỉ đột không lông”. Hứa Thư Hàm và Lăng Mặc kinh ngạc trước khả năng biến hình, tự hỏi đây là giả dạng hay một dạng năng lực đặc biệt.
Con quái vật, tự xưng là Cự Thần Binh, cười nham hiểm, tiết lộ nó suýt thành công trong việc lừa họ. Lăng Mặc bình tĩnh phân tích, cho rằng năng lực biến hình cần tiếp xúc vật lý với mục tiêu, và chỉ kéo dài trong thời gian ngắn. Anh chỉ vào áo vest trên người nó, xác nhận đó là của Vũ Văn Hiên thật, và yêu cầu biết hắn ở đâu. Cự Thần Binh cười điên dại, ám chỉ Vũ Văn Hiên có thể đã chết, khiến Hứa Thư Hàm tức giận, muốn lao vào đánh.
Lăng Mặc giữ bình tĩnh, nhưng nắm chặt tay sau lưng, lạnh lùng hỏi lại. Cự Thần Binh khiêu khích, bóp nát bao thuốc lá, ám chỉ số phận của Vũ Văn Hiên. Lăng Mặc bất ngờ tấn công, dùng xúc tu khiến nó trượt ngã, tay gãy, mặt đập vào bùn. Anh tuyên bố Cự Thần Binh bền bỉ hơn Gia Tư Đặc Uy (con quái vật trước), và chuẩn bị trừng trị nó để tìm ra sự thật.
Chương 975: Độ bền của sản phẩm hoàn thiện
Chương 975 tập trung vào trận chiến với Cự Thần Binh. Con quái vật tỏ ra kiêu ngạo, nhưng Lăng Mặc ra lệnh cho Hứa Thư Hàm tấn công. Với tốc độ vượt trội và sự phối hợp của xúc tu, họ dễ dàng áp đảo. Cự Thần Binh cố vùng vẫy, nhưng không thể chống lại Hứa Thư Hàm, trong khi thân hình to lớn trở thành điểm yếu trong không gian hẹp. Nó gào thét, tuyên bố họ không thể giết nó, và dù chết, nó cũng không tiết lộ tung tích Vũ Văn Hiên.
Lăng Mặc bình tĩnh giải thích rằng khả năng biến hình của Cự Thần Binh dựa trên tái tạo cơ thể, nhưng cũng khiến nó dễ gãy xương. Anh khẳng định nó chỉ là mồi nhử, thay thế Gia Tư Đặc Uy sau khi con này thất bại. Lăng Mặc suy đoán nó cần tiếp xúc gần và lấy quần áo để sao chép mục tiêu, và việc không biến thành Hứa Thư Hàm hay anh chứng tỏ nó không có cơ hội tiếp cận họ. Hứa Thư Hàm bối rối khi bị ví dụ là “không mặc quần áo”, nhưng cố tập trung vào trận chiến.
Cự Thần Binh cố biến lại thành Vũ Văn Hiên để cầu xin, nhưng Lăng Mặc không do dự, dùng xúc tu “tát” liên tiếp, khiến nó thất bại. Anh tiết lộ rằng đánh nó không phải để tra hỏi, mà để làm nó kiệt sức, dễ thao túng hơn. Tuy nhiên, khi nhìn vào bóng tối phía trước, Lăng Mặc lo lắng về những gì đang chờ đợi. Anh nghi ngờ mẹ thể đứng sau, đặt tên cho lũ quái vật và có kế hoạch lớn hơn. Cự Thần Binh vô tình tiết lộ có đồng bọn, khiến Lăng Mặc sáng mắt, nhận ra cơ hội khai thác thêm thông tin.
Chương 976: Không thể trả hàng
Chương 976 bắt đầu khi Cự Thần Binh bị đánh đến kiệt sức, nằm bất động trong bùn. Lăng Mặc tiếp tục vạch trần, nói rằng dù nó học được cách nói chuyện từ con người, nó vẫn non nớt, như “một ổ cứng 18GB chưa có kinh nghiệm.” Cự Thần Binh tức giận, nhưng không thể phản kháng, chỉ chảy nước dãi vì đói. Hứa Thư Hàm lo lắng về đồng bọn của nó, nhưng Lăng Mặc cho rằng số lượng Cự Thần Binh ít, và Gia Tư Đặc Uy mới là mối đe dọa chính trong môi trường ngầm.
Lăng Mặc suy ngẫm, nếu mẹ thể để Cự Thần Binh rơi vào tay họ, nó sẽ không dễ dàng buông tha. Anh quyết định dùng nó làm mồi nhử, buộc nó vào xúc tu và dùng điện thoại để ghi hình, dẫn dụ kẻ thù. Hứa Thư Hàm ngạc nhiên trước sự táo bạo, nhưng đồng ý, dù lo lắng về nguy cơ ở 100 mét phía trước. Lăng Mặc giải thích rằng Cự Thần Binh là chìa khóa để giải mã bí ẩn dưới lòng đất, và việc dụ kẻ thù có thể dẫn họ đến Vũ Văn Hiên.
Họ kéo Cự Thần Binh đến vị trí cách mục tiêu 10 mét, nơi bóng tối như nuốt chửng ánh sáng. Hứa Thư Hàm cảm thấy áp lực, nhận ra nơi này như một cái bẫy hoàn hảo. Lăng Mặc lấy điện thoại, định ghi hình, khiến Hứa Thư Hàm nghĩ anh muốn lưu trữ dữ liệu. Anh trêu cô về “18GB”, khiến cô tức giận, nhưng nhanh chóng tập trung. Lăng Mặc dùng xúc tu giữ điện thoại lơ lửng trên đầu Cự Thần Binh, đá nó vào bóng tối, bắt đầu kế hoạch “đi câu cá”. Cả hai chờ đợi trong lo lắng, không biết thứ gì sẽ xuất hiện.
Chương 977: Về việc quay lén
Chương 977 mở rộng kế hoạch của Lăng Mặc. Cự Thần Binh, kiệt sức và không thể kêu cứu, bị kéo vào bóng tối cùng chiếc điện thoại. Hứa Thư Hàm tò mò về cách Lăng Mặc điều khiển, nhưng biết anh sẽ không giải thích. Cô thầm ngưỡng mộ sự bí ẩn của năng lực tinh thần, dù không hiểu rõ cơ chế. Lăng Mặc yêu cầu chờ đợi, khiến cô cảm thấy thời gian như kéo dài vô tận trong không gian ngột ngạt.
Ở phía thi thể, Lăng Mặc đi qua lối vòm, đến một hồ nước khổng lồ, như một bể bơi công cộng. Anh nhận ra hệ thống thoát nước ngầm là môi trường lý tưởng cho lũ quái vật phát triển, tạo thành một hệ sinh thái độc lập. Sự xuất hiện của Cự Thần Binh khiến anh nghi ngờ có hai hệ thống quái vật – một dưới nước, một trên cạn – nhưng đều do mẹ thể kiểm soát. Anh nhận ra cái tên “Cự Thần Binh” phản ánh tham vọng của mẹ thể: xâm nhập vào đám đông người, biến giả thành thật để thao túng.
Lăng Mặc so sánh năng lực biến hình của Cự Thần Binh với Đường Hạo, nhận ra cả hai đều liên quan đến “đảo ngược” – từ quái vật thành người hoặc ngược lại. Anh nghi ngờ khả năng của Đường Hạo đến từ mẹ thể, và Cự Thần Binh có thể đã học từ nhóm của hắn. Tuy nhiên, vẫn còn một lỗ hổng trong suy luận, khiến anh quyết tâm tìm kiếm thêm manh mối. Anh lo lắng cho Vũ Văn Hiên, nhưng tin rằng nếu hắn chết, Cự Thần Binh sẽ không vội vã đến vậy.
Thi thể đứng trước hồ lớn, tìm cách xuống đáy mà không gây tiếng động. Anh bám tường, cẩn thận lặn xuống, chuẩn bị đối mặt với nguy hiểm. Tuy nhiên, anh không để ý một chuỗi bong bóng từ xa đang tiến đến, báo hiệu một mối nguy hiểm đang lén lút tiếp cận.
Chương 978: Tham vọng thẳng thắn
Chương 978 tiếp tục với thi thể của Lăng Mặc dưới nước. Anh cảm nhận được sự tĩnh lặng kỳ lạ, chỉ nghe tiếng nước trong tai, như thể bị tách biệt khỏi thế giới. Anh bám tường, nhìn xuống đáy hồ, nhưng bóng tối dày đặc như mực khiến anh thất vọng. Anh nhận ra môi trường này giống hệt đường hầm mà bản thể đang đối mặt – một nơi ánh sáng bị nuốt chửng, ẩn chứa điều bất thường.
Lăng Mặc nhớ rằng cả hai nơi đều có “vùng đặc biệt”, có thể do mẹ thể tạo ra để che giấu bí mật. Anh do dự giữa việc quay lại hay tiếp tục, nhưng quyết định lặn sâu hơn, tin rằng đáy hồ sẽ tiết lộ manh mối. Khi đang di chuyển, anh cảm nhận một gợn sóng từ phía sau, lập tức quay lại, nhưng không thấy gì. Cảm giác bị theo dõi khiến anh căng thẳng, nhưng không tìm thấy kẻ địch, anh quyết tâm lặn tiếp.
Ở trên mặt đất, Đường Hạo xuất hiện tại lối vào đường hầm, kéo tấm thảm che kín lối xuống. Hắn thở hổn hển, cười điên loạn, chửi rủa Lăng Mặc vì nghĩ mình bị lừa. Hắn đốt lửa, để lộ gương mặt méo mó, vừa đau đớn vừa phấn khích. Hắn nhận ra Lăng Mặc không giết vì muốn hắn biến thành zombie trong đau khổ, nhưng quyết không đầu hàng. Đường Hạo bò vào sâu, mắt đỏ rực, thề sẽ tìm Lăng Mặc trước khi chết.
Trong đường hầm, Lăng Mặc cảm nhận được biến động từ xúc tu, ra hiệu cho Hứa Thư Hàm chuẩn bị. Một tiếng kêu thảm vang lên từ bóng tối, và Lăng M kéo mạnh xúc tu, lôi ra chiếc điện thoại và đầu của Cự Thần Binh. Hứa Thư Hàm kinh hãi, còn Lăng Mặc hét lên: “Đi!” Tiếng “sai sai” như đàn côn trùng bò tới, và một đám sương đen tràn ra, khiến họ lao vào bóng tối để chạy trốn.
Chương 979: Sương đen cuộn trào
Chương 979 mô tả cảnh Hứa Thư Hàm kéo Lăng Mặc chạy trốn khỏi sương đen và tiếng “sai sai” truy đuổi. Dù tốc độ nhanh, họ không thể cắt đuôi, và sương đen như có ý thức, áp sát phía sau. Hứa Thư Hàm hoảng loạn, nhớ lại tiếng kêu thảm và cái đầu lăn lóc, không dám tưởng tượng điều gì đang ẩn trong sương. Cô hỏi Lăng Mặc phải làm gì, nhưng anh đã hành động, dùng súng và xúc tu tấn công, gương mặt lộ vẻ kỳ lạ.
Lăng Mặc bất ngờ yêu cầu tìm một góc, và khi Hứa Thư Hàm phát hiện một chỗ ngoặt, anh ra lệnh dừng lại. Cô sốc, cho rằng dừng là tự sát, nhưng vẫn tuân theo. Họ lao vào góc, và khi Hứa Thư Hàm dừng bước, tiếng “sai sai” áp sát ngay lập tức. Lăng Mặc kéo cô ngồi xổm, bịt miệng, dồn vào góc tường. Sương đen tràn qua, mang theo tiếng côn trùng, và Hứa Thư Hàm cảm giác như bị hàng ngàn con bò qua người, kinh hoàng nghĩ mình sẽ chết.
Tuy nhiên, tiếng động biến mất, và sương đen rút đi. Lăng Mặc thông báo lũ quái vật đã rời đi, khiến Hứa Thư Hàm bàng hoàng, nhận ra mình đang dựa vào ngực anh, nghe rõ nhịp tim của anh. Cô xấu hổ, cố đứng dậy, nhưng làm Lăng Mặc đau, dẫn đến một cuộc tranh cãi hài hước. Hứa Thư Hàm tức giận vì bị dọa, nhưng Lăng Mặc xin lỗi, giải thích rằng không đủ thời gian để nói rõ kế hoạch.
Anh lấy ra điện thoại, cho thấy anh dừng lại vì nhận ra sương đen không nhắm vào họ, mà chỉ đuổi theo hướng chuyển động. Anh giải thích rằng trong sương mỏng, họ có thể nhìn thấy mờ, chứng tỏ lũ quái vật đã đi xa. Hứa Thư Hàm tò mò, cùng anh xem đoạn video, háo hức muốn biết lũ quái vật trông thế nào và điều gì đã xảy ra với Cự Thần Binh.
Chương 980: Kỹ năng tự tìm chết mới
Chương 980 bắt đầu với việc xem video. Màn hình rung lắc, hiển thị bóng mờ của Cự Thần Binh bị kéo vào bóng tối. Hứa Thư Hàm căng mắt nhìn, cố nhận diện những gì trong sương đen. Lăng Mặc giải thích rằng lũ quái vật phản ứng với chuyển động, và việc dừng lại giúp họ tránh bị tấn công. Anh thừa nhận kế hoạch đầy rủi ro, nhưng là cách duy nhất để thoát thân.
Nhận xét
Đăng nhận xét