Chương 431-440
Chương 431: Sự Biến Dị của Tử Thi
Câu chuyện mở ra trong một bầu không khí căng thẳng, khi Quinn, một nữ dị năng giả thuộc nhóm kẻ thù truy đuổi Lăng Mặc và đồng đội, đang rơi vào tình thế tuyệt vọng. Cô ta đứng giữa một con hẻm tối tăm, xung quanh là những bức tường bê tông loang lổ máu và rác rưởi, mùi tử khí nồng nặc trong không khí. Đôi mắt Quinn mở to, ánh lên sự hoảng loạn khi cô hét lên: “Không… đừng…” Giọng nói của cô run rẩy, đứt quãng, như thể mọi hy vọng đã tan biến. Mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt trang điểm đậm, làm nhòe lớp phấn và son, khiến cô trông như một con rối bị phá hủy. Cô cố chạy, đôi chân loạng choạng trên mặt đất gồ ghề, nhưng trước khi kịp thoát thân, một bàn tay nhỏ bé, lạnh lẽo nhưng mạnh mẽ bất ngờ chộp lấy vai cô từ phía sau.
Bàn tay đó thuộc về Vu Thi Nhiên, một tử thi cấp cao trong nhóm của Lăng Mặc. Dù mang hình dáng một cô bé với mái tóc dài và đôi mắt đỏ rực, Vu Thi Nhiên sở hữu sức mạnh vượt xa con người. Ngay khi bàn tay cô chạm vào Quinn, một lớp màng bảo vệ vô hình lập tức xuất hiện quanh người Quinn, lấp lánh như một lá chắn năng lượng. Đây là dị năng phòng thủ của cô ta, một khả năng hiếm có trong thế giới hậu tận thế, nơi dị năng giả phải dựa vào sức mạnh để sinh tồn. Tuy nhiên, lớp màng này dường như không đủ để chống lại Vu Thi Nhiên. Cô bé mỉm cười, nụ cười vừa ngây thơ vừa tàn nhẫn, như một con thú săn mồi đang tận hưởng khoảnh khắc trước khi kết liễu con mồi.
Trong khoảnh khắc Quinn quay đầu định bỏ chạy, hàng trăm sợi tơ bạc mỏng manh phóng ra từ cổ Vu Thi Nhiên, lóe sáng dưới ánh sáng yếu ớt của bầu trời xám xịt. Những sợi tơ này, dù mỏng như sợi tóc, lại ẩn chứa sức mạnh kinh hoàng, giống như những sợi dây cáp thép được rèn từ năng lượng tử thi. Chúng nhanh chóng quấn chặt lấy cơ thể Quinn, siết chặt đến mức cô ta cảm thấy xương cốt như muốn vỡ vụn. Quinn hét lên, nhưng tiếng kêu của cô bị nghẹn lại trong cổ họng khi những sợi tơ siết chặt hơn, khiến cô không thể cử động. Mỗi sợi tơ rung lên nhè nhẹ, như thể đang truyền tải năng lượng từ Vu Thi Nhiên, và Quinn cảm nhận được sức mạnh áp đảo đang đè ép lên cơ thể mình.
Lăng Mặc, đứng cách đó không xa, quan sát toàn bộ cảnh tượng với ánh mắt sắc lạnh. Anh mặc một chiếc áo khoác rách rưới, mái tóc rối bù vì những ngày dài chiến đấu, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực sự tập trung. Anh nhận ra rằng đây là lần đầu tiên Hắc Ti, một thú biến dị ký sinh trong cơ thể Vu Thi Nhiên, chủ động tấn công trong trạng thái này. Hắc Ti, với hình dạng những sợi tơ bạc, là một thực thể sống độc lập nhưng phụ thuộc vào Vu Thi Nhiên. Nó thường ẩn mình, chỉ xuất hiện khi cần thiết, nhưng lần này, sự chủ động của nó khiến Lăng Mặc không khỏi kinh ngạc. Anh thầm so sánh sức mạnh của Hắc Ti với một cỗ máy chiến đấu, với khả năng cắt xuyên mọi vật thể và sức kéo đủ để xé toạc một chiếc xe bọc thép.
Sự phối hợp ăn ý giữa Vu Thi Nhiên và Hắc Ti khiến Lăng Mặc tự hỏi từ khi nào cả hai đạt được mức đồng bộ này. Anh nhớ lại những ngày đầu gặp Vu Thi Nhiên, khi cô bé còn là một tử thi hoang dã, hành động theo bản năng và khó kiểm soát. Giờ đây, cô đã trở thành một vũ khí sống, với sự kết hợp hoàn hảo giữa bản năng tử thi và sức mạnh của Hắc Ti. Trong lúc Quinn kiệt sức, cơ thể cô ta run rẩy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở yếu ớt như ngọn nến trước gió. Vu Thi Nhiên chậm rãi bước tới, đôi giày nhỏ dính đầy bụi và máu tạo ra những âm thanh “cộp cộp” trên mặt đất. Cô bé đưa bàn tay xuyên qua khe hở của tơ bạc, từng chút một phá vỡ lớp màng bảo vệ của Quinn. Hành động này chậm rãi, gần như cố ý, như thể Vu Thi Nhiên đang chơi đùa với con mồi của mình.
Quinn, giờ đây hoàn toàn bất lực, nhìn Vu Thi Nhiên với ánh mắt kinh hoàng. Khuôn mặt cô ta méo mó, lớp trang điểm đậm nhòe đi vì mồ hôi và nước mắt, khiến cô trông như một con búp bê bị hủy hoại. Cô lắc đầu dữ dội, cố gắng cầu xin, nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt. Vu Thi Nhiên, với bản tính của một tử thi hoang dã, dường như không quan tâm đến sự đau đớn của đối phương. Cô bé nghiêng đầu, đôi mắt đỏ rực lóe lên vẻ tinh nghịch, và hỏi bằng giọng trong trẻo nhưng đầy đe dọa: “Chị ma quỷ, chị muốn em bắt đầu từ đâu đây?” Câu hỏi này, dù mang vẻ ngây thơ, lại khiến Quinn run rẩy dữ dội hơn, như thể cô ta đang đối mặt với tử thần.
Lăng Mặc, đứng từ xa, thở dài khi chứng kiến hành vi của Vu Thi Nhiên. Với tư cách là một con người, anh không đồng tình với việc tra tấn kẻ thù một cách chậm rãi. Dù Quinn là kẻ thù, anh vẫn cảm thấy một chút khó chịu khi nhìn cô ta bị hành hạ. Anh so sánh Vu Thi Nhiên với một con mèo đang chơi đùa với chuột, tự hỏi liệu hành vi này là tàn nhẫn hay chỉ đơn thuần là bản năng của một tử thi cấp cao. Không muốn kéo dài tình cảnh này, Lăng Mặc tập trung tinh thần, điều khiển một xúc tu tinh thần vô hình. Anh dồn toàn bộ năng lượng vào một điểm duy nhất, tạo thành một mũi tên tinh thần sắc bén, lơ lửng trong không khí như một lưỡi dao vô hình. Với một ý nghĩ, xúc tu lao thẳng về phía giữa trán Quinn.
Lớp màng bảo vệ của Quinn, đã bị suy yếu bởi những sợi tơ bạc, không thể chống lại sức mạnh của xúc tu tinh thần. Một tiếng “phập” khẽ vang lên, như thể một mũi kim xuyên qua vải. Biểu cảm hoảng loạn trên khuôn mặt Quinn ngay lập tức đông cứng, đôi mắt cô mở to, không còn chút ánh sáng. Cơ thể cô ngã xuống đất, tạo ra một âm thanh “bịch” nặng nề, máu từ vết thương trên trán chảy ra, hòa vào vũng máu trên mặt đất. Vu Thi Nhiên, bị cướp mất con mồi ngay trước mắt, quay đầu lại với ánh mắt giận dữ. Cô bé nắm chặt tay, đôi môi mím lại, trừng mắt nhìn Lăng Mặc và gọi anh là “con người” với giọng điệu bực bội. “Anh phá hỏng trò vui của em!” cô bé hét lên, giọng nói vừa trẻ con vừa mang chút sát khí. Lăng Mặc chỉ ho khan, phớt lờ sự tức giận của cô bé, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh dù trong lòng anh biết Vu Thi Nhiên có thể trở nên nguy hiểm nếu không được kiểm soát.
Cảnh chuyển sang một gã đàn ông có hình xăm, một đồng bọn khác của Quinn, đang bị xúc tu tinh thần của Lăng Mặc trói chặt. Gã đứng giữa một con phố đổ nát, xung quanh là những chiếc xe hỏng và xác tử thi nằm rải rác. Toàn thân gã đẫm mồ hôi lạnh, cơ bắp căng cứng vì sợ hãi, đôi mắt mở to khi nhìn thấy cái chết của Quinn. Những hình xăm trên cánh tay gã, với hình rồng và hổ, giờ đây dường như vô nghĩa trước sức mạnh áp đảo của Lăng Mặc. Gã nhận ra rằng cầu xin tha thứ là vô ích, nhưng bản năng sinh tồn khiến gã cố nặn ra một nụ cười méo mó. “Lão tử… không cam tâm…” gã lắp bắp, giọng nói run rẩy, như thể muốn để lại lời cuối cùng trước khi chết. Nhưng trước khi gã kịp nói hết câu, một xúc tu tinh thần khác của Lăng Mặc xuyên qua trán gã, tạo ra một lỗ máu nhỏ. Gã ngã xuống, đôi mắt vẫn mở to, ánh nhìn đầy oán hận nhưng không thể thay đổi số phận. Máu từ vết thương chảy xuống, hòa vào vũng máu trên mặt đất, tạo thành một bức tranh chết chóc.
Cùng lúc đó, Diệp Luyến, một nữ tử thi cấp cao khác trong nhóm, bước ra từ một cửa hàng gần đó. Cô mặc một chiếc váy rách rưới, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống vai, đôi mắt dần chuyển từ màu đỏ trắng đặc trưng của tử thi về trạng thái bình thường. Phía sau cô là một thi thể, với cổ họng bị xé toạc, chứng tỏ cô vừa hạ gục một kẻ thù khác. Diệp Luyến ngước mắt nhìn về phía Lăng Mặc, ánh mắt cô dịu dàng hơn, như thể sự hiện diện của anh khiến cô cảm thấy an tâm. Lăng Mặc, nhận ra ánh mắt của Diệp Luyến, cảm thấy một chút ấm áp trong lòng. Anh nhớ lại những ngày tháng trước khi đại dịch bùng phát, khi Diệp Luyến còn là một cô gái con người, luôn nở nụ cười rạng rỡ bên anh. Giờ đây, dù cô đã trở thành một tử thi, những khoảnh khắc như thế này vẫn khiến anh cảm thấy cô vẫn là Diệp Luyến của anh.
Chưa đầy hai mươi phút, nhóm của Lăng Mặc đã tiêu diệt toàn bộ đám người truy đuổi họ một cách gọn gàng và hiệu quả. Xung quanh họ, con hẻm trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió thổi qua những mảnh vỡ và tiếng rên rỉ yếu ớt của một vài tử thi ở xa. Cả nhóm, dù mệt mỏi, vẫn giữ được sự cảnh giác. Họ tìm một góc khuất gần đó, nơi có một tòa nhà bỏ hoang với những bức tường loang lổ và cửa sổ vỡ, để nghỉ ngơi tạm thời trước khi tiếp tục hành trình. Lăng Mặc ngồi xuống một chiếc ghế gãy, lau mồ hôi trên trán, kiểm tra lại ba lô để đảm bảo họ vẫn còn đủ vật tư. Diệp Luyến đứng bên cạnh anh, im lặng nhưng luôn giữ khoảng cách gần, như một người bảo vệ thầm lặng.
Lộ Tây, một thành viên con người trong nhóm, đi bên cạnh Lăng Mặc khi họ rời khỏi con hẻm. Cô mặc một bộ đồ chiến đấu bó sát, mái tóc ngắn buộc gọn, đôi mắt sắc bén nhưng không giấu được sự mệt mỏi. Trong lúc di chuyển, cô bắt đầu chia sẻ về sự khác biệt giữa thành phố F và thành phố X. Giọng nói của Lộ Tây mang chút hoài niệm khi cô nhắc đến thành phố F, nơi dù thiếu thốn tài nguyên, lại có sự đoàn kết mạnh mẽ. Hầu hết dị năng giả ở đó đều gia nhập nhóm FIRE của cô, và ngay cả những người thường cũng được bảo vệ nếu chịu làm việc phụ giúp. Cô mô tả thành phố F như một cộng đồng nhỏ nhưng kiên cường, nơi mọi người cùng nhau đối mặt với hiểm nguy. Ngược lại, thành phố X khắc nghiệt hơn nhiều, với các thế lực lớn như đoàn không quân và trại Diều Hâu cạnh tranh khốc liệt. Lộ Tây lo lắng liệu nhóm của họ có thể giữ vững chỗ đứng tại thành phố X hay không, đặc biệt khi tử thi ngày càng trở thành mối đe dọa lớn hơn. Cô nhìn Lăng Mặc, ánh mắt lộ vẻ thăm dò, như muốn đánh giá xem anh có thể mang lại hy vọng cho nhóm của cô hay không.
Lăng Mặc, với thái độ bình tĩnh, đáp lại rằng thành phố X là nơi có nhiều tài nguyên nhất trong tỉnh, và nhóm của Lộ Tây không có lựa chọn nào tốt hơn. Anh nhấn mạnh rằng chỉ cần đủ mạnh, họ sẽ không phải sợ bất cứ điều gì. Giọng nói của anh mang sự tự tin, nhưng không kiêu ngạo, như thể anh đã quen đối mặt với mọi thử thách. Lộ Tây, dù từng chế giễu Lăng Mặc về sự tự tin của anh, giờ đây không thể phủ nhận sức mạnh của anh sau khi chứng kiến anh dễ dàng xử lý hai đợt tấn công. Tuy nhiên, cô cảm thấy thất vọng vì Lăng Mặc không có ý định gia nhập nhóm FIRE. Anh chỉ mỉm cười, giữ thái độ trung lập, không cam kết với bất kỳ thế lực nào. Lộ Tây thở dài, tự hỏi liệu anh có thực sự hiểu được sự nguy hiểm của thành phố X hay chỉ đang cố tỏ ra bất cần.
Trong hơn bốn mươi tiếng tiếp theo, nhóm của Lăng Mặc tiếp tục hành trình qua những con phố hoang tàn của thành phố X. Họ đối mặt với các tử thi thường gặp, những sinh vật gầm gừ với đôi mắt trắng dã và cơ thể mục rữa, đã trở thành một phần không thể thiếu của cuộc sống trong thế giới hậu tận thế. Mỗi lần gặp tử thi, Lăng Mặc sử dụng xúc tu tinh thần để tiêu diệt chúng từ xa, trong khi Diệp Luyến và Hạ Na, hai nữ tử thi cấp cao, xử lý những con ở gần. Vu Thi Nhiên, với Hắc Ti, thường đóng vai trò hậu vệ, sẵn sàng tung ra những sợi tơ bạc nếu tình hình trở nên nguy cấp. Lộ Tây, dù là con người, cũng không hề kém cạnh, sử dụng khẩu súng trường và kỹ năng chiến đấu để hỗ trợ nhóm.
Tuy nhiên, khi đi qua một số khu vực đông đúc, vốn thường đầy rẫy tử thi, Lăng Mặc nhận thấy số lượng tử thi giảm đáng kể. Thay vào đó, dấu vết máu và thi thể trên đường phố tăng lên, với nhiều thi thể còn rất mới, như vừa bị giết cách đây không lâu. Những thi thể này, cả tử thi lẫn con người, nằm rải rác trên mặt đất, với máu tươi vẫn chưa khô, tạo nên một khung cảnh rùng rợn. Lăng Mặc dừng lại, quan sát một thi thể tử thi với cánh tay bị xé toạc, nhận ra rằng nó không phải bị con người giết. Anh cảm thấy bất an, như thể có một mối nguy hiểm vô hình đang rình rập. Anh nhận ra rằng các tử thi ở đây không chỉ giảm số lượng mà còn mạnh hơn nhiều, hầu hết đều đạt cấp độ biến dị tử thi. Những con này có cơ thể cường tráng hơn, tốc độ nhanh hơn, và thậm chí có khả năng phối hợp khi tấn công, điều hiếm thấy ở tử thi thông thường.
Hạ Na, với bản năng nhạy bén của một tử thi cấp cao, cũng nhận thấy sự bất thường. Cô đứng trên một chiếc xe hỏng, lưỡi hái trong tay lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt, đôi mắt đỏ rực quét qua xung quanh. Cô suýt lỡ miệng gọi những tử thi này là “đồng loại”, nhưng nhanh chóng sửa lại, khiến Lăng Mặc khẽ nhíu mày. Lộ Tây, không để ý đến lỗi lầm của Hạ Na, đưa ra giả thuyết rằng có thể do số lượng tử thi quá lớn, thiếu thức ăn, dẫn đến việc chúng tự tàn sát lẫn nhau. Cô chỉ vào một thi thể tử thi với vết cắn sâu trên cổ, như thể bị một con tử thi khác tấn công. Tuy nhiên, Lăng Mặc không đồng tình hoàn toàn. Anh biết rằng tử thi thường tuân theo một cơ chế cạnh tranh tự nhiên, nơi chỉ những kẻ mạnh nhất hoặc yếu nhất bị tiêu diệt, nhằm đảm bảo sự tiến hóa của loài. Nhưng tình trạng ở đây lại giống như một cuộc tàn sát liên tục, không theo quy luật. Anh nghi ngờ rằng trong đám tử thi đang xảy ra một sự thay đổi lớn, có thể là một bước tiến hóa mới, nhưng anh không thể xác định rõ nguyên nhân.
Cuối chương, một bóng người bí ẩn xuất hiện trên tầng cao của một tòa nhà bỏ hoang. Nó đứng trong bóng tối, đôi mắt lấp lánh như hai đốm sáng đỏ, quan sát nhóm của Lăng Mặc từ xa. Gió thổi qua, làm tung bay mái tóc rối bù của nó, và một nụ cười nham hiểm hiện lên trên khuôn mặt méo mó. Bóng người này dường như không phải con người, nhưng cũng không hoàn toàn giống một tử thi thông thường. Nó phát ra một âm thanh “cạc cạc” kỳ lạ, như thể đang giao tiếp với thứ gì đó trong bóng tối. Ánh mắt của nó đầy ẩn ý, như thể đang đánh giá con mồi, khiến không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
Chương 432: Dụ Tử Thi
Nhóm của Lăng Mặc đến gần Thế Kỷ Thành, tòa nhà của đài truyền hình tỉnh, vào lúc hoàng hôn. Bầu trời nhuộm một màu vàng cam nhạt, với những đám mây xám trôi lững lờ, tạo nên một khung cảnh vừa đẹp đẽ vừa u ám. Thế Kỷ Thành, với kiến trúc hiện đại và những cửa sổ kính lớn giờ đây đã vỡ vụn, là một công trình nổi tiếng từng giành giải thưởng thiết kế. Tòa nhà cao chót vót, với những bức tường bê tông kiên cố và một anten khổng lồ trên đỉnh, giờ đây trông như một pháo đài bị bỏ hoang giữa thành phố chết. Lăng Mặc chưa từng đến đây, nhưng anh nhận thấy Diệp Luyến, nữ tử thi cấp cao và bạn gái cũ của anh, có phản ứng bất thường. Cô đứng lặng lẽ, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào tòa nhà, như thể đang cố gắng nhớ lại điều gì.
Lăng Mặc, đứng bên cạnh Diệp Luyến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, hỏi: “Em sao vậy?” Giọng nói của anh dịu dàng, mang theo sự quan tâm sâu sắc. Diệp Luyến quay đầu, ánh mắt cô mơ màng, sóng tinh thần dao động mạnh, cho thấy những ký ức sâu kín đang được khơi dậy. Cô trả lời mơ hồ: “Em… có chút ấn tượng về nơi này.” Cô kể rằng Thế Kỷ Thành từng là tòa nhà cao nhất thành phố, với một kính viễn vọng thiên văn miễn phí cho phép ngắm sao. Cô đã đến đây một mình vào một đêm hè, đứng trên tầng cao nhất, nhìn những vì sao lấp lánh và mơ ước được chia sẻ khoảnh khắc đó với Lăng Mặc. Lời kể của Diệp Luyến khiến Lăng Mặc cảm động, một dòng ấm áp chảy qua trái tim anh. Anh nắm chặt tay cô, hứa sẽ cùng cô lên xem kính viễn vọng, dù cả hai đều biết rằng cảm giác giờ đây đã khác. Diệp Luyến, giờ là một tử thi, không còn giữ được những cảm xúc con người như trước. Cô nhìn anh, ánh mắt lộ vẻ mong manh, hỏi: “Anh nghĩ ngắm sao có còn giống như trước không?” Lăng Mặc không nỡ trả lời rằng mọi thứ đã thay đổi, chỉ siết chặt tay cô, như muốn truyền tải sự an ủi qua cái nắm tay ấy.
Lộ Tây, đứng gần đó, tỏ ra bực bội vì Lăng Mặc và Diệp Luyến trò chuyện tình cảm giữa lúc nguy hiểm. Cô đứng trên một đống đổ nát, khẩu súng trường trong tay sẵn sàng, đôi mắt sắc bén quét qua xung quanh. Một tử thi bất ngờ xuất hiện từ góc phố, cơ thể gầy gò nhưng nhanh nhẹn, gầm gừ lao về phía cô. Lộ Tây bắn một phát súng chính xác, viên đạn xuyên qua đầu tử thi, khiến nó ngã xuống ngay lập tức. Cô quay lại, phàn nàn: “Hai người có thể ngừng nói chuyện yêu đương được không? Chúng ta đang ở giữa ổ tử thi đấy!” Giọng nói của cô mang chút cáu kỉnh, nhưng cũng lộ ra sự căng thẳng. Lăng Mặc đáp lại với nụ cười nhàn nhạt: “Ai bảo tôi không chiến đấu? Tôi vừa hạ ba con bằng xúc tu tinh thần, còn cô mới hạ một con thôi.” Lời nói của anh khiến Lộ Tây tức giận, cô cảm thấy mình bị lép vế dù đã cố gắng hết sức. Cô trừng mắt nhìn anh, nhưng không thể phản bác, vì thực tế Lăng Mặc luôn xử lý phần lớn mối nguy hiểm mà không cần di chuyển.
Số lượng tử thi ngày càng đông, di chuyển nhanh và linh hoạt, thậm chí có những con bò trên trần nhà, móng vuốt sắc nhọn cào vào bê tông, tạo ra những âm thanh rợn người. Nhóm bị dồn vào thế chạy trốn, không thể dừng lại vì sẽ bị nhấn chìm. Lăng Mặc sử dụng xúc tu tinh thần để dò đường, cảm nhận từng góc khuất và hành lang trong tòa nhà. Cuối cùng, anh phát hiện một phòng thay đồ nhỏ, rộng khoảng năm mét vuông, với hai giá treo quần áo có thể kéo ra. Anh nhanh chóng mở cửa, tiêu diệt một đợt tử thi phía sau bằng xúc tu tinh thần, và thúc giục mọi người vào trong. Tiếng tử thi đập cửa vang lên từ xa, như những nhát búa gõ vào trái tim cả nhóm.
Để che giấu mùi người, Lăng Mặc lấy một bình xịt từ ba lô, phun một mùi hương nồng nặc quanh khe cửa. Mùi hương này, được chế tạo từ hóa chất và máu tử thi, đủ mạnh để đánh lừa khứu giác của tử thi. Anh cũng yêu cầu Vu Thi Nhiên và Lý Nhã Lâm, hai tử thi cấp thủ lĩnh, đứng gần cửa để khí tức của họ át đi mùi của anh và Lộ Tây. Chiến thuật này thành công, khiến đám tử thi dần mất dấu nhóm. Tuy nhiên, thính giác nhạy bén của chúng vẫn là một vấn đề. Lộ Tây, trong lúc di chuyển, vô tình va phải giá treo quần áo, phát ra tiếng kêu “keng” nhỏ. Cô hoảng hốt, che miệng lại, nhưng ánh mắt đầy lo lắng nhìn Lăng Mặc. Anh nhanh chóng bịt miệng cô, thì thầm: “Đừng động, chúng sẽ nghe thấy.” Giọng nói của anh bình tĩnh nhưng đầy uy quyền, khiến Lộ Tây gật đầu, cố gắng giữ im lặng.
Để giải quyết đám tử thi, Lăng Mặc ném hơn chục khối gel virus ra ngoài qua cửa sổ, sử dụng xúc tu tinh thần để giữ chúng lơ lửng như “diều”. Gel virus, với mùi hôi thối đặc trưng, thu hút đám tử thi, khiến chúng tụ tập dưới tòa nhà, gầm gừ và chen lấn nhau. Khi đã dụ được chúng ra xa, Lăng Mặc dùng xúc tu bọc kín gel để ngăn mùi lan tỏa, khiến lũ tử thi mất mục tiêu và trở nên hỗn loạn. Chiến lược “dụ tử thi” này đòi hỏi sự tập trung cao độ, khiến Lăng Mặc đổ mồ hôi, nhưng anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Khi đám tử thi tản ra, anh ngồi xuống, lau mồ hôi trên trán, mỉm cười với cả nhóm: “Xong rồi, tạm thời an toàn.”
Chương 433: Oán Niệm của Sáu Múi Bụng
Sau khi dụ đám tử thi ra xa, Lộ Tây ngạc nhiên khi thấy bên ngoài trở nên yên tĩnh. Cô đứng gần cửa sổ, nhìn xuống đám tử thi hỗn loạn dưới tòa nhà, ánh mắt đầy thắc mắc. Cô muốn hỏi Lăng Mặc đã làm gì, nhưng thấy anh mệt mỏi, mặt trắng bệch, cô quyết định không truy hỏi. Lăng Mặc giải thích ngắn gọn: “Chỉ cần giữ yên lặng, chúng sẽ không tìm ra chúng ta.” Giọng nói của anh hơi khàn, nhưng vẫn mang sự tự tin. Lộ Tây, dù tò mò, cảm thấy mình là người ngoài, không tiện hỏi sâu. Cô thầm khâm phục sự kiên trì của Lăng Mặc, nhận ra rằng anh luôn tận dụng mọi cơ hội để rèn luyện dị năng, điều này giải thích tại sao anh mạnh đến vậy.
Cả nhóm nghỉ ngơi trong phòng thay đồ chật chội, với không khí lạnh lẽo và mùi hóa chất từ bình xịt vẫn lơ lửng. Lộ Tây ngồi co ro ở một góc, ôm lấy đầu gối, cố giữ ấm trong cái lạnh của đêm. Cô nhắc rằng nhiệm vụ hộ tống cô đến Thế Kỷ Thành sắp hoàn thành, vì trực thăng của đoàn không quân sẽ đến vào sáng hôm sau. Cô trêu Lăng Mặc: “Có vẻ anh không muốn ở lại lâu với tôi nhỉ?” Lăng Mặc đáp lại với nụ cười tinh quái: “Tôi không ngại đâu, cô Lộ.” Lời nói của anh khiến Lộ Tây bực mình, cô cho rằng anh đang ám chỉ mình khiến anh “thiệt thòi”. Cô hừ lạnh, quay mặt đi, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy chút thú vị trước thái độ thoải mái của anh.
Để cảm ơn Lăng Mặc, Lộ Tây lấy ra một cuốn sổ nhỏ, bìa đã sờn cũ, bên trong ghi chi tiết các loại dị năng mà cô biết. Đây là thông tin quý giá, vì nhóm FIRE của Lộ Tây có nhiều dị năng giả, và kiến thức của cô về dị năng vượt xa Lăng Mặc. Cô giải thích rằng đây là món quà để trả ơn anh đã bảo vệ cô suốt hành trình. Lăng Mặc lật qua các trang, đọc những dòng chữ viết tay cẩn thận, từ dị năng hệ sức mạnh đến hệ tinh thần, mỗi loại đều được mô tả chi tiết. Anh hài lòng, nhưng trêu rằng cô không sợ anh bỏ trốn với cuốn sổ này. Lộ Tây đáp lại với giọng nghiêm túc: “Tôi chỉ ghi loại dị năng, không tiết lộ danh tính cụ thể. Anh đừng nghĩ có thể moi thêm thông tin từ tôi!” Lăng Mặc bật cười, cảm thấy sự cẩn trọng của cô thật đáng yêu.
Sau khi nghỉ ngơi, nhóm rời phòng thay đồ để tìm một nơi thoải mái hơn. Họ di chuyển qua những hành lang tối tăm của Thế Kỷ Thành, nơi ánh sáng yếu ớt từ những cửa sổ vỡ chiếu vào, tạo nên những bóng đen kỳ dị trên tường. Lộ Tây cảm thấy bất an, bước chân cô chậm lại, ánh mắt liên tục quét qua xung quanh. Cô bất giác đi gần Lăng Mặc, vì dị năng của anh giúp phát hiện mối nguy ẩn. Lăng Mặc, vừa đi vừa xem cuốn sổ của Lộ Tây, nhận xét rằng mỗi dị năng giả đều có khả năng độc đáo. Anh gọi cô là “Lộ Lộ” một cách thân mật, khiến cô bực bội: “Đừng gọi tôi như thế! Tập trung đi, cả nhóm đang phụ thuộc vào anh đấy!” Lăng Mặc đáp lại rằng anh luôn để ý xung quanh, và để chứng minh, anh gõ lên tường, khiến một tử thi bị kẹt trong khe cửa lộ ra. Anh dễ dàng tiêu diệt nó bằng xúc tu tinh thần, khiến Lộ Tây, dù không muốn thừa nhận, vẫn thầm khâm phục khả năng của anh.
Trong lúc trò chuyện, Lăng Mặc khéo léo moi thêm thông tin từ Lộ Tây về tình hình các thế lực. Anh so sánh đoàn không quân và trại Diều Hâu như một cặp vợ chồng, còn nhóm FIRE của Lộ Tây như kẻ thứ ba. Lộ Tây bật cười, nhưng yêu cầu anh dùng cách ví von bình thường hơn. Cô khuyên Lăng Mặc nên gia nhập một thế lực sớm, vì tài nguyên ngày càng khan hiếm, và thời điểm hiện tại là cơ hội tốt nhất để xây dựng vị thế. Lăng Mặc không quan tâm đến việc gia nhập, khiến Lộ Tây thất vọng. Cô giải thích rằng hiện tại các thế lực chỉ đang chiếm vị trí trên bàn cờ, nhưng cuộc chiến thực sự sẽ bắt đầu vào mùa xuân, khi tài nguyên cạn kiệt. Lăng Mặc trầm ngâm, nhận ra rằng cả tử thi (cờ đen) và con người (cờ trắng) đều là những quân cờ trong thế giới này, còn anh và các nữ tử thi của mình không thuộc về bên nào, nhưng cũng không thể thoát khỏi bàn cờ.
Chương 434: Quân Cờ Đen Trắng
Nhóm Lăng Mặc tiếp tục di chuyển trong tòa nhà Thế Kỷ Thành, nơi cấu trúc phức tạp với những hành lang ngoằn ngoèo và cầu thang hẹp khiến họ phải luôn cảnh giác. Lộ Tây cảm thấy bất an, mỗi tiếng động nhỏ, từ tiếng gió lùa qua cửa sổ đến tiếng nước nhỏ giọt từ đâu đó, đều khiến cô giật mình. Cô càng dựa vào khả năng dò xét của Lăng Mặc, bước chân gần như bám sát anh. Trong lúc đi, Lăng Mặc tiếp tục trò chuyện với Lộ Tây, khéo léo moi thêm thông tin về các thế lực và dị năng. Lộ Tây, dù ban đầu giữ nguyên tắc, dần bị kéo vào cuộc trò chuyện, tiết lộ thêm chi tiết về tình hình cạnh tranh giữa các nhóm.
Lăng Mặc nhận ra rằng các thế lực như trại Diều Hâu và đoàn không quân đang tranh giành quyền lực, trong khi nhóm FIRE của Lộ Tây cố gắng chen chân vào. Anh hình dung thế giới như một bàn cờ, với tử thi là cờ đen, con người là cờ trắng, và chính thế giới này là người chơi cờ. Câu hỏi của anh về việc anh và các nữ tử thi thuộc về đâu khiến cả nhóm trầm tư. Hạ Na, với lưỡi hái trong tay, tự hỏi liệu tử thi cấp cao có thể vượt qua vai trò quân cờ để trở thành người chơi. Lý Nhã Lâm, với mái tóc dài và ánh mắt sắc lạnh, tuyên bố cô không muốn làm quân cờ, giọng nói đầy kiên quyết. Vu Thi Nhiên, ngồi co ro ở một góc, buồn bã nói rằng mình còn không bằng quân cờ, vì bị Hắc Ti kiểm soát. Lăng Mặc, nghe cuộc trò chuyện của các nữ tử thi, cảm thấy đau đầu nhưng cũng bật cười trước sự ngây ngô của họ.
Lộ Tây tiếp tục cố thuyết phục Lăng Mặc gia nhập nhóm FIRE, nhưng anh khéo léo từ chối, giữ thái độ trung lập. Cuối cùng, nhóm tìm được một văn phòng sạch sẽ để nghỉ ngơi qua đêm. Văn phòng này, với những bàn làm việc phủ bụi và ghế bọc da rách nát, là nơi duy nhất còn tương đối nguyên vẹn trong tòa nhà. Trời lạnh buốt, Lộ Tây run rẩy, ôm lấy cơ thể để giữ ấm. Cô cố gắng tự thuyết phục rằng mình chỉ dựa vào các cô gái để sưởi ấm, không liên quan đến Lăng Mặc. Anh đưa cho cô một góc chăn, khiến cô cảm kích, nhưng ngay sau đó lại bực bội khi thấy anh nằm thoải mái trên đùi Diệp Luyến và Hạ Na. Lộ Tây phàn nàn rằng Lăng Mặc quá tự do, không phù hợp với nhóm FIRE, và sẽ sớm bị tử thi ăn thịt. Trong khi đó, Vu Thi Nhiên, nằm trên đùi Lăng Mặc, âm thầm lên kế hoạch “ăn” anh trước khi Bán Nguyệt, một tử thi khác, đến đón cô.
Chương 435: Bóng Đen Đêm Khuya
Đêm khuya, Thế Kỷ Thành chìm trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng gào rú của tử thi từ xa vọng lại. Một bóng người bí ẩn xuất hiện sau một chiếc xe bỏ hoang, đối diện một tử thi thông thường. Nó phát ra âm thanh “cạc cạc” kỳ lạ, khiến tử thi sợ hãi, run rẩy lùi lại. Bóng người đưa tay vuốt đầu tử thi, rồi bất ngờ bóp nát đầu đối phương, tạo ra cảnh tượng máu me kinh hoàng. Sau đó, nó ngửi không khí, dường như đang tận hưởng mùi máu, và hướng mắt về phía Thế Kỷ Thành.
Lăng Mặc, vừa chợp mắt, đột nhiên tỉnh giấc vì cảm giác bất an. Anh dùng xúc tu tinh thần quét qua tòa nhà nhưng không phát hiện gì bất thường. Lộ Tây, nhận thấy sự thay đổi trong nhịp thở của anh, hỏi thăm, nhưng Lăng Mặc chỉ nói rằng có thể do anh quá nhạy cảm. Lộ Tây trêu rằng anh nhạy cảm quá mức, nhưng cũng trấn an rằng ở tầng 17, họ khó bị tử thi phát hiện. Lăng Mặc, dù vẫn lo lắng, quyết định nằm xuống và nắm tay Diệp Luyến để nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, bóng người bí ẩn đã lẻn vào tòa nhà, xuất hiện ở hành lang tầng 17 chỉ trong vài giây. Nó nhẹ nhàng xoay nắm cửa phòng nhóm Lăng Mặc, phát ra tiếng “cạch cạch” nhỏ. Khi cửa mở, bóng người bước vào, nhưng phát hiện phòng trống không. Nó tức giận phát ra tiếng “cạc cạc”. Lúc này, Lăng Mặc, ở tầng 18, nhảy bật dậy, hét lên rằng đã “bắt được”. Anh đã để lại một xúc tu tinh thần ở phòng cũ như bẫy, và khi bóng người bước vào, xúc tu đã trói chặt nó. Tuy nhiên, xúc tu đột nhiên bị cắt đứt, khiến Lăng Mặc đau đớn, mặt tái nhợt.
Hạ Na, nhận ra nguy hiểm, lập tức lao ra ngoài với lưỡi hái, bất chấp Lăng Mặc gọi cô dừng lại. Anh nhanh chóng sắp xếp để Vu Thi Nhiên và Lộ Tây ở lại, còn mình, Diệp Luyến và Lý Nhã Lâm đuổi theo Hạ Na. Lộ Tây, không muốn ở lại với Vu Thi Nhiên, quyết định đi theo. Vu Thi Nhiên, bị Hắc Ti khóa khả năng nói, không thể giải thích, đành ôm đầu bối rối.
Chương 436: Tiên Phong Bóng Tối
Hạ Na, trong trạng thái tử thi, lao xuống tầng dưới với tốc độ cực nhanh, khiến Lăng Mặc lo lắng vì đối thủ lần này không tầm thường. Anh nhận ra xúc tu tinh thần thực thể hóa của mình bị phá hủy dễ dàng, cho thấy kẻ địch rất mạnh. Khi Hạ Na đá tung cửa phòng tầng 17, bên trong đã trống rỗng – bóng người đã biến mất. Hạ Na tức giận, nhảy ra hành lang và tiếp tục đuổi xuống cầu thang, tuyên bố không để Lăng Mặc “cướp” kẻ địch lần nữa. Lăng Mặc, cùng Diệp Luyến và Lý Nhã Lâm, vội đuổi theo, lo lắng rằng Hạ Na hành động một mình sẽ nguy hiểm.
Trong khi đó, Lộ Tây, không chịu ở lại, lặng lẽ đi theo. Cô di chuyển thận trọng trong hành lang tối tăm, nghe thấy tiếng bước chân của mình vang lên rõ ràng. Đột nhiên, cô thoáng thấy một bóng người lướt qua, và một cánh cửa gần đó rung nhẹ. Lộ Tây, cầm súng, tiến tới cửa, yêu cầu kẻ ẩn nấp lộ diện, nhưng không có phản hồi. Khi cô sắp chạm vào cửa, một bóng người bất ngờ xuất hiện phía sau, khiến cô hét lên.
Tiếng hét của Lộ Tây vang vọng, khiến Lăng Mặc và nhóm dừng lại. Anh hoảng hốt nhận ra Lộ Tây không ở lại như kế hoạch, và nhanh chóng chuyển tầm nhìn sang Hắc Ti, nhưng không thấy Lộ Tây trong phòng. Anh tự trách mình đã ra lệnh không rõ ràng, khiến Vu Thi Nhiên hiểu sai và Lộ Tây hành động độc lập. Một tiếng súng vang lên, và Diệp Luyến, với thính giác nhạy bén, dẫn Lăng Mặc đến một phòng thu nhỏ, nơi có sân khấu và ghế khán giả.
Trong phòng thu, Lăng Mặc thấy ánh lửa từ khẩu súng của Lộ Tây. Anh gọi tên cô, đồng thời né một vật thể bay từ trên cao – một chiếc ghế. Xúc tu tinh thần của anh tạo thành lưới bảo vệ, nhưng va chạm mạnh khiến anh đau đớn, ngã xuống đất. Bóng người bí ẩn lao về phía Diệp Luyến, ném thêm một chiếc ghế. Lăng Mặc, dù suy yếu, vẫn bắn xúc tu tinh thần, làm lệch hướng ghế, nhưng chỉ gây được vết thương nhẹ cho kẻ địch. Diệp Luyến, tức giận khi thấy Lăng Mặc bị thương, bộc phát khí thế thủ lĩnh, lao vào đối đầu bóng người, tạo nên một trận chiến ác liệt.
Chương 437: Lá Chắn Người
Trong phòng thu, trận chiến giữa Diệp Luyến và bóng người diễn ra khốc liệt, với ghế và mảnh vỡ bay tứ tung. Lăng Mặc, dù suy yếu, cố gắng đứng dậy nhưng không thể. Lộ Tây, xuất hiện với khuôn mặt đầy máu, cố kéo anh ra khỏi khu vực nguy hiểm. Cô tiết lộ rằng mình bị tấn công bất ngờ, bị thương ở đầu, và cảm thấy có lỗi vì đã khiến Lăng Mặc lâm nguy. Khi mảnh vỡ ghế bay tới, Lộ Tây định làm lá chắn cho Lăng Mặc, nhưng anh bất ngờ lật người, dùng xúc tu tinh thần chặn mảnh vỡ, bảo vệ cô. Một giọt máu từ miệng Lăng Mặc rơi xuống môi Lộ Tây, khiến cô sững sờ.
Bóng người, nhận ra Diệp Luyến phân tâm, ném một ống thép vào cô. Diệp Luyến chỉ kịp nhảy lên, nhưng bị ống thép đẩy bay, đâm vào tường. Dù không bị thương nặng, cô tạm thời mất sức chiến đấu. Lăng Mặc, tức giận, bộc phát năng lượng tinh thần, tạo ra hàng trăm xúc tu tấn công không phân biệt. Bóng người, dù nhanh, dần bị thương và chậm lại. Lăng Mặc, trong trạng thái điên cuồng, không quan tâm đến mức tiêu hao tinh thần, quyết tâm tiêu diệt kẻ thù. Cuối cùng, bóng người quay đầu tấn công Lăng Mặc, nhưng Hạ Na và Lý Nhã Lâm kịp thời xuất hiện, chặn đường rút của nó.
Chương 438: Ngực Cũng Tiến Hóa Thành Cơ Ngực
Lăng Mặc, dù yếu ớt, bước tới bóng người bị xúc tu trói chặt và dùng đèn pin chiếu sáng. Anh kinh ngạc khi thấy đối thủ là một tử thi biến dị với ngoại hình kỳ dị: miệng rộng tới mang tai, bốn hàng răng sắc nhọn, mũi và tai lớn bất thường, tứ chi cường tráng. Tử thi này đã bị thương nặng, máu chảy khắp người, và dần mất sức phản kháng. Lăng Mặc nhận ra nó giống những tử thi mạnh mẽ anh từng gặp trên các con phố trước đó, có thể là sản phẩm tự tiến hóa của đám tử thi, khác với các biến dị do tác nhân bên ngoài. Tử thi này săn đuổi nhóm Lăng Mặc vì nhắm đến tổ virus của các nữ tử thi cấp cao.
Trước khi Lộ Tây tới, Lăng Mặc nhanh chóng tiêu diệt tử thi và lấy tổ virus của nó. Lộ Tây, chứng kiến kết quả, sững sờ trước sức mạnh của Lăng Mặc. Anh chạy đến kiểm tra Diệp Luyến, ôm cô vào lòng, khiến Lộ Tây bất giác nhớ lại khoảnh khắc anh bảo vệ mình. Cô cố xua đi những suy nghĩ “hoa si”, tự nhủ rằng mình chỉ bị chấn động não nhẹ.
Lăng Mặc, do tiêu hao tinh thần quá mức, đột nhiên ngã quỵ. Hạ Na hôn anh, truyền một ít chất lỏng từ cơ thể tử thi để kích thích anh tỉnh lại. Cô giải thích rằng trạng thái điên cuồng của anh giống như bùng nổ toàn bộ năng lượng, dẫn đến kiệt sức. Lộ Tây lo lắng, nhưng các nữ tử thi trấn an rằng anh chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ ổn.
Chương 439: Sau Khi Đẩy Ngã
Trong trạng thái hôn mê, Lăng Mặc cảm nhận mình như một ý thức thể, bị kéo vào một không gian tối đen với một luồng ánh sáng đỏ. Anh đoán đây là thế giới tinh thần của mình, và những tia sáng đỏ là liên kết tinh thần với các nữ tử thi. Anh đi theo tia sáng mạnh nhất, cảm giác như xuyên qua một lớp màng, và bước vào một không gian giống như kênh ánh sáng dẫn đến một quang đoàn đỏ khổng lồ. Quang đoàn này chứa vô số điểm đen, giống như những mảnh ký ức chưa được mở khóa. Lăng Mặc nhảy vào quang đoàn, cảm thấy như bị cuốn vào một máy chiếu phim, với vô số hình ảnh lướt qua.
Chương 440: Thế Giới Quan Kỳ Dị
Lăng Mặc xuất hiện trong một thế giới giống trung tâm thành phố X, nhưng đầy máu me và đổ nát, như thời điểm đại dịch bùng phát. Anh nhận ra đây là thế giới tinh thần của Hạ Na, với quang đoàn đỏ là tâm trí của cô. Những điểm đen là ký ức chưa được khôi phục, và khung cảnh máu me phản ánh tư duy méo mó của Hạ Na về thế giới. Anh đi đến cổng trường trung học số 3, nơi từng là ký ức của Hạ Na, nhưng mọi thứ đều nhuốm màu máu, từ tường đến đất.
Trong tòa nhà trường, Lăng Mặc thấy một bóng người biến mất vào hành lang. Anh đuổi theo, phát hiện hành lang giống như nội tạng sống. Anh gặp một bóng hình giống Lưu Vũ Hào, bạn học của Hạ Na, nhưng nó tan biến như một ký ức. Lăng Mặc đến phòng ký túc xá, nơi Hạ Na từng bị Lục Hân tấn công. Anh thấy Lục Hân đang nhỏ máu lên tay Hạ Na, chuẩn bị lây nhiễm cô. Lăng Mặc lao tới, bất ngờ đẩy được Lục Hân ra, dù anh nghĩ mình không thể can thiệp vào ký ức. Lục Hân biến thành một con quái vật kinh dị, tấn công Lăng Mặc. Anh kéo Hạ Na bỏ chạy, nhận ra mình đang ở trạng thái yếu ớt, không thể chống lại con quái vật này.
Nhận xét
Đăng nhận xét